Yêu Em, Giam Cầm Em

Chương 1

Cuối cùng Chi Đạo cũng trở về Xuân Thành, thật ra là bởi vì Lý Anh và Chi Thịnh Quốc nói cô cần phải trở về. Chi Đạo không phản bác, thu dọn mấy bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày rồi ngồi chuyến xe lửa sơn màu xanh, đi theo người nhà trở về.

Hai năm trôi qua, căn phòng đã phủ đầy bụi bặm, mùi ẩm thấp nấm mốc bốc lên, ánh sáng chiếu vào thành các vệt sáng soi rõ các hạt bụi li ti. Chi Đạo dùng cây chổi mới màu đỏ quét dọn hết bụi đất trên sàn nhà, lại cầm giẻ lau quỳ trên mặt đất dùng sức lau sạch các vết bẩn. Lý Anh cầm cây chổi lông gà, ngửa đầu quét mạng nhện.

Ba người dọn xong căn nhà cũng đã mệt lả, ngả người lên sô pha thở dốc. Chi Đạo rót ba cốc nước đặt lên bàn trà.

“Chi Đạo thật hiểu chuyện.” Chi Thịnh Quốc mỉm cười cầm lấy cốc nước.

“Con gái tôi sinh mà lại.” Lý Anh cũng cầm một cốc.

Lý Anh uống được hai hớp nước lại thả chiếc cốc xuống, nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh của Chi Đạo trong một phút rồi hỏi: “Con về đây có tính toán gì không?”

Chi Đạo cầm cốc nước, mười ngón tay giao nhau, cô nhìn vào mắt Lý Anh, nói: “Con sẽ đến siêu thị xem người ta có tuyển nhân viên thu ngân không.”

Lý Anh gật đầu theo bản năng, hai bả vai căng cứng chậm rãi hạ xuống, l*иg ngực phập phồng, thở ra một hơi, bà gật gật đầu.

“Cũng được.”

-

Chi Đạo làm nhân viên thu ngân cho siêu thị tại tiểu khu bên cạnh, yêu cầu tuyển người của siêu thị đó không cao. Không quan trọng bằng cấp, chỉ yêu cầu phải chăm chỉ làm việc, tuyển cả nam lẫn nữ, và phải từ mười tám tuổi trở lên. Chi Đạo thấy công việc này rất tốt, chỗ làm việc cách nhà khá gần.

Làm việc được ba tháng, Chi Đạo đã quen với cuộc sống lặp lại nhàm chán này, xử lý kệ để hàng, thanh toán hóa đơn, chăm chỉ dọn dẹp vệ sinh, chuyên tâm công tác, không để mắc sai lầm, vô cùng cẩn trọng.

Ông chủ của siêu thị cũng không phải người hà khắc, Chi Đạo tổng kết cuộc sống này bằng hai chữ: Cũng tạm.

Hôm nay trời đổ mưa rất to, từng giọt mưa giáng xuống nhanh và mạnh như cục đá, đập thùng thùng trên mặt đất. Nếu để ý thì người ta còn có thể nghe thấy tiếng mặt đường xi măng đang kêu gào đau đớn. Đoạn đường nhiều xe cộ di chuyển hơn, không còn đám người đi bộ vội vã.

Chi Đạo lấy di động ra, ngồi trên ghế lướt xem mấy đoạn video ngắn khôi hài. Ngón trỏ cứ khoảng mười giây là lại lướt lên trên, cô ngây người không tập trung, lúc nghe thấy tiếng cười trong video mới xem lại một lần.

Tấm rèm cửa trong suốt trước cửa siêu thị bị vén lên, tiếng mưa rơi giống như sóng triều bỗng sống động hơn, truyền thẳng vào lỗ tai cô, nhưng chỉ trong chốc lát đã biến mất.

Ngày mưa lớn như vậy còn có người tới mua hàng?

Chi Đạo theo bản năng nghiêng đầu, nhìn thoáng qua chỗ cửa, thấy người khách kia. Cô thong thả dời ánh mắt, đầu nghiêng sang trái, bàn tay phải cũng dần dần thu về. Sau đó, cô lại nghiêng đầu sang phải, lần này ánh mắt rời đi rất nhanh, cuối cùng cúi đầu, đoạn video ngắn trong di động vẫn đang phát đi phát lại.

Người khách vừa bước vào trong tay cầm một chiếc ô màu đen, bả vai hơi ướt đẫm, vành nón màu xám cũng bị nước mưa làm cho đậm màu hơn. Anh nhẹ nhàng cụp ô vào, để nó dựa vào ven tường, dùng tay sờ lên chỗ ướt trên vai áo. Gương mặt giấu dưới chiếc mũ xám cực kì tuấn tú nam tính, dáng người cao lớn, đôi chân dài miên man, anh mặc một bộ quần áo màu đen, khí chất lạnh lẽo hấp dẫn ánh mắt bốn phía.

Người nọ nhìn thẳng về phía trước, rẽ qua một khúc cong, bước sâu vào trong siêu thị rồi mất hút.

Chi Đạo đứng thẳng, bàn tay đang cầm di động không tự giác mà run rẩy, cuối cùng cô cũng không khống chế nổi nữa, đặt điện thoại di động lên kệ thủy tinh, cố gắng bình ổn cõi lòng. Cô cúi đầu thật thấp, chỉ để lộ cái cằm nhỏ nhắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mấy chữ đỏ chót trên bao thuốc lá.

-

“Chị ơi, em vĩnh viễn là của chị.” Ngón tay thiếu niên lướt qua chiếc còng tay màu đen trên tay Chi Đạo.

Chàng thiếu niên rõ ràng mang dáng vẻ phúc hậu vô hại, khuôn mặt thuần lương ôn hòa, làn da trắng nõn như tuyết, mong manh như đồ sứ, khiến người khác muốn bảo vệ anh thật cẩn thận. Một thiếu niên như vậy, giờ khắc này lại khiến cô cực kỳ sợ hãi.

Năm ngón tay của anh xen vào các khe hở trên bàn tay cô, mười ngón tay đan xen, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay, đầu lưỡi liếʍ lên đôi môi khô khốc của cô, nuốt hết hơi thở ủ dột của cô.

“Chị không thể nói vứt bỏ là vứt bỏ.” Thiếu niên lại nói.