Mục Đường nhạy bén nắm bắt trọng điểm.
Cô trầm ngâm nói: [Vấn Đạo Tông đứng hạng 32 từ dưới lên, Thanh Sơn Môn xếp hạng cao hơn, nhưng nếu bảng xếp hạng này tính cả thực lực lẫn tài lực... Thanh Sơn Môn nhận cúng phẩm của cả một thành, nhân số gấp mười lần Vấn Đạo Tông, người đông lại còn có tiền, vậy mà chỉ hơn tông môn sáu người bọn tao đúng 5 bậc...]
Cô nhạy bén nhận ra: [Chẳng lẽ thực lực của các sư trưởng trong Vấn Đạo Tông thật ra rất mạnh? Hoặc ít nhất là tiềm năng cực cao?]
996 im lặng một hồi, rồi khe khẽ nói: [Cô đoán thử xem?]
Mục Đường nhàn nhạt liếc nó một cái.
Cô nhớ lại cơ cấu của tông môn mình.
Sư tôn Thanh Nguyệt chân nhân của cô là một kiếm tu, đảm nhiệm vai trò “cục sức mạnh” trong tổ đội ba người, đồng thời cũng là nữ tu duy nhất trong nhóm. Bà nhận hai đệ tử: Cô và đại sư huynh.
Đại sư bá Thanh Giải chân nhân của cô là một thể tu, lực chiến chỉ thua mỗi sư tôn.
Hai người này sức chiến đấu đều ổn, nghe qua thì thấy yên tâm thật đấy.
Nhưng khổ cái... không ai trong hai người họ kiếm ra tiền.
Toàn bộ Vấn Đạo Tông có đúng 6 miệng ăn, mà tất cả đều sống nhờ nhị sư bá Thanh Trúc chân nhân và tiểu đệ tử của ông, nhờ họ luyện đan kiếm tiền nuôi cả tông môn.
Mục Đường: "..."
Tiền đồ đáng lo ngại thật.
Cô phân tích: [Vậy nói cách khác, nhị sư bá và đại sư tỷ tao đang gánh team toàn bộ doanh thu của cả công ty, còn tao thì đúng kiểu chỉ ăn không ngồi rồi.]
996 lầm bầm nhỏ xíu: [Đừng nói thế. Kiếm tu bọn cô vẫn là lực chiến chủ lực mà. Không có mấy người học kiếm bảo vệ tông môn thì ai yên tâm mà làm cá mặn tiếp chứ.]
Mục Đường gật gù: [Hiểu rồi, bây giờ tao phụ trách chính bên đội an ninh.]
996: [...] Nói thế cũng đúng.
Mục Đường mặt không cảm xúc.
Kiếp trước cày sống cày chết, còng lưng tăng ca, lương cao, mua được nhà.
Kiếp này lương cứng 500 linh thạch, chức danh long trọng: Bảo vệ cấp cao.
Cô đưa tay ấn xuống bản đồ, trong mắt toàn là quyết tâm: [Chiêu mộ! Lần này phải chiêu mộ nhân tài cho bằng được!]
996 khuyên răn tha thiết: [Nhưng cô cũng nghĩ lại đi! Cô kéo người từ Thanh Sơn Môn sang, lỡ bọn họ đến gây chuyện thì sao? Ký chủ à, thu tay lại đi!]
Mục Đường dứt khoát: [Chuyển việc giữa các công ty thì gọi là cạnh tranh nhân lực, sao lại nói là cướp người? Đây gọi là cạnh tranh lành mạnh! Nếu họ không muốn mất người thì cứ tăng phúc lợi đi, đã không chịu chi mà còn trách nhân tài chạy mất, mấy công ty như vậy không sập mới là lạ!]
Lời lẽ đanh thép, 996 nghe mà choáng váng.
Mục Đường cầm bản đồ bước ra ngoài, đυ.ng phải Tạ Uẩn đang đi tìm cô.
Cô đối đãi rất thân thiện với nhân tài, mỉm cười hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trên mặt Tạ Uẩn thoáng hiện vẻ do dự.
Nhưng rất nhanh, hắn hạ quyết tâm, khẽ nhắm mắt lại: "Tiên tử, ý tốt của người ta xin nhận, nhưng... ta vẫn muốn ở lại thôn."
Nói xong, Tạ Uẩn nghĩ chắc chắn Mục tiên tử sẽ thất vọng vô cùng.
Nhưng ngoài dự đoán, người trước mặt chẳng hề tỏ vẻ bất ngờ.
Thậm chí cô còn mỉm cười: "Vì lo lắng cho dân thôn, đúng không?"
Tạ Uẩn theo bản năng định phản bác, nhưng chưa kịp nói gì đã thấy cô hứng thú hẳn lên: "Đúng lúc ta cũng định hỏi cậu đây. Dân thôn các cậu có ai muốn nhảy việc khỏi Thanh Sơn Môn không? Vấn Đạo Tông chúng ta cung cấp đất canh tác ven sông, hỗ trợ khai hoang, cung phụng chỉ thu 60% mức Thanh Sơn Môn đang thu, không thu thêm thuế, năm đầu tiên còn miễn hoàn toàn cung phụng. Điều kiện duy nhất là dân thôn rảnh rỗi thì cử người thay phiên nhau chăm sóc vài mẫu linh thảo của nhị sư bá ta, để ông ấy rảnh tay luyện đan nhiều hơn."
Tạ Uẩn: "!"
Hắn từ từ mở to mắt.
Trong thoáng chốc, Tạ Uẩn tự hỏi liệu những gì mình vừa nghe có phải là sự thật không.
Thấy Tạ Uẩn cứ đứng ngây ra, Mục Đường nghĩ rằng điều kiện này vẫn chưa đủ hấp dẫn. Cô suy nghĩ, quyết định nâng thêm ưu đãi: "Chúng ta còn hỗ trợ xây nhà ở. Sau khi các người đến, ta sẽ bảo đại sư huynh và đại sư bá dựng nhà cho mọi người."
Tạ Uẩn vẫn đang đắm chìm trong sự choáng váng, không thể phản ứng.
996 lặng lẽ vang lên trong đầu cô, giọng u uất: [Hồi cô hứa sẽ xây nhà, cô có từng nghĩ tới cảm xúc đáng thương của đại sư huynh và đại sư bá mình chưa?]
Mục Đường hoàn toàn ngó lơ nó, trong đầu vẫn đang tính toán xem trong cuộc chiến giành nhân sự này, mình còn có thể "quẩy" Thanh Sơn Môn ở xó xỉnh nào nữa, càng tàn nhẫn càng tốt.
996 đau khổ đến mức muốn đập đầu vào vách, chỉ hận không thể lao đến trước cổng Thanh Sơn Môn mà hét lên: [Làm ơn chạy đi! Cứu mạng! Bà trùm săn đầu người tới rồi!]
Cuối cùng, Tạ Uẩn cũng thoát khỏi cơn sốc. Hắn gần như sốt sắng hỏi: "Những gì tiên tử nói... có thật không?"
Mục Đường thể hiện sự chân thành: "Chúng ta có thể ký hợp đồng... nhầm, khế ước trước. Những gì ta hứa sẽ không thiếu một đồng. Dĩ nhiên, mong các người cũng tuân thủ thỏa thuận."
Khế ước trong giới tu chân tương đương với hợp đồng thời hiện đại, chỉ khác ở chỗ hợp đồng do pháp luật quản lý, còn khế ước do thiên đạo giám sát.
Đúng là rất có thành ý.