Một người khác thì lo lắng nói: “Chẳng phải Tiểu Tạ sắp bái sư rời đi sao? Nếu cậu ấy đi rồi, chúng ta biết phải làm sao đây...”
Người bên cạnh lập tức mắng: “Tiểu Tạ bái sư là để trở thành tiên trưởng, ông lo chuyện bao đồng làm gì!”
“Ta chỉ lẩm bẩm thôi mà...”
Đám đông bắt đầu xôn xao ồn ào.
Chuyện này xem như đã lắng xuống, nhưng trên mặt Tạ Uẩn rõ ràng hiện lên vẻ do dự.
Nếu hắn thật sự rời đi, dân làng phải làm sao...
Mục Đường nhìn thấy tất cả.
Cô đột ngột nói với hệ thống: [Nếu hắn rời đi, dân làng vẫn bị tà ma tàn sát đúng không?]
[Ừ, thế giới này vốn là như vậy mà.] 996 trả lời một cách lạnh nhạt.
Mục Đường “nhìn” nó một lát, rồi đột nhiên hỏi: “Cái thôn này thuộc tiên môn nào bảo hộ?”
[Thanh Sơn Môn.] 996 đáp.
Mục Đường lại hỏi: [Vấn Đạo Tông, bảo hộ bao nhiêu nơi rồi?]
996 nhìn cô như thể đang nhìn một đứa ngốc.
Nó lặng lẽ đáp: "Nếu bảo vệ phàm nhân có thể nhận được cúng tiến, nguyên chủ đã chẳng phải xuống núi kiếm tiền. Cả tông môn của các ngươi chỉ là một đám chán đời, tự cấp tự túc mà sống trong xó núi thôi.]
Nó cạn lời nói: [Muốn bảo hộ phàm nhân thì phải có cung phụng, nếu có thật thì nguyên chủ đời nào phải nghèo đến mức phải lăn xuống núi kiếm sống? Cả cái Vấn Đạo Tông của các người chui rúc trong khe núi, tự cung tự cấp như một bầy cá khô ngâm muối ấy!]
Mục Đường: [...]
So với tưởng tượng của cô thì còn cá mặn hơn gấp mấy lần.
Không được, thế này là không ổn.
Tiên môn bảo hộ phàm nhân không chỉ phàm nhân có lợi, mà tiên môn cũng hưởng lợi đầy mình, về bản chất đây là quan hệ cộng sinh.
Phàm nhân cần được bảo vệ, còn tiên môn thì cần phàm nhân để trồng linh thảo, chăm lo sản nghiệp, giữ núi đào mỏ linh thạch, mở cửa hàng bành trướng thế lực...
Tu sĩ thì có bao nhiêu? Nếu không có phàm nhân thì chẳng lẽ mỗi một đệ tử tiên môn phải lăn xuống ruộng cày đất, ra phố buôn bán à?
Tóm lại, người chính là tài nguyên. Có người thì mới có đất, có thế, có tương lai. Bảo hộ càng nhiều phàm nhân, địa bàn chiếm được càng rộng, gốc rễ mới càng vững chắc.
Lãnh địa dưới trướng không có lấy một mống phàm nhân thì ngồi đó mà thi đua với ai?
Mục Đường bỗng dưng thốt lên: [Hệ thống, tao thấy cái công ty Thanh Sơn Môn kia toang rồi. Hay tao ‘chiêu mộ’ nhân sự của họ về luôn nhé?]
[Cô nói tiếng người giùm coi.] 996 nhíu mày, sốc văn hóa.
[Tao định cuốn hết cả thôn này về nhập tông môn của tao.] Mục Đường tỉnh bơ đáp.
[...]
Cô còn cảm khái một câu: [Chuyến đi lần này lời to! Không chỉ tìm được nhân tài với nhà đầu tư, tao còn gom được cả lô công nhân. Sư môn nhất định vui muốn khóc.]
[Cô đoán thử xem tại sao tông môn tụi cô bị gọi là cá mặn hả!]
***
Mục Đường hành động rất nhanh, xoay người trở lại túp lều tranh của Tạ Uẩn, yêu cầu hệ thống cung cấp một bản đồ của Vấn Đạo Tông rồi bắt đầu nghiên cứu.
996 không còn cười nổi nữa.
Nó cố gắng làm Mục Đường từ bỏ ý định phi lý này: [Ký chủ, ngôi thôn này chỉ có mười mấy hộ dân, nhưng ruộng đất và tài sản của họ đều ở đây. Cô không thể dễ dàng thuyết phục họ rời đi đâu. Tôi thấy cô nên mau chóng đưa nam chính đi, tốt nhất trên đường vứt luôn nữ chính...]
Mục Đường không ngẩng đầu lên: [Mày quá xem nhẹ khả năng sinh tồn của người bình thường rồi.]
996: [Cái gì?]
Mục Đường nhàn nhạt đáp: [Trước sự sống còn, không có gì là không thể thay đổi.]
996 nghe không hiểu.
Mục Đường tiếp tục xem bản đồ.
Cô phát hiện, mặc dù Vấn Đạo Tông chỉ có sáu người, nhưng diện tích lãnh thổ chiếm giữ lại không hề nhỏ.
Sáu người chiếm tới hai ngọn núi, thêm cả một dải đất rộng dưới chân núi và khu vực sông suối lân cận, đúng là khá ấn tượng.
Mục Đường đưa ra thắc mắc.
996 giải thích: [Vùng đất này từng là địa bàn của một nhóm ma tu. Khi sư tôn của cô bị đuổi khỏi sư môn vì quá cá mặn, người đã lạc vào đây trong một lần ra ngoài kiếm sống. Tình cờ gặp hai tu sĩ lạ mặt bị ma tu bắt giữ, cũng chính là hai vị sư bá của cô. Ba người họ trong tình thế sống còn đã phối hợp ăn ý, vừa thông minh vừa dũng cảm, một hơi quét sạch bọn ma tu, chiếm được địa bàn này.]
Mục Đường ngạc nhiên: [Không phải nói họ đều là cá mặn sao? Sao lại làm ra chuyện máu chiến thế này?]
Đây chẳng phải là khởi đầu của một dòng truyện nhiệt huyết, thăng cấp không ngừng để lêи đỉиɦ cao nhân sinh sao?
996 mặt không cảm xúc: [Đúng vậy, sau khi chiến xong, họ cảm thấy thế giới bên ngoài thật đáng sợ, ở nhà vẫn tốt hơn. Nhưng lại bị sư môn ghét bỏ vì quá cá mặn mà đuổi ra ngoài, vậy làm sao đây? Họ bèn tụ hợp lại thành một cái tông môn tự kiếm sống qua ngày trong xó núi.]
Vậy là họ chui rúc trong núi suốt hơn hai mươi năm.
Sự kiện đánh bại ma tu máu chiến kia trở thành khoảnh khắc huy hoàng cuối cùng trong đời họ.
Mục Đường: [...]
Cô ho một tiếng, đổi chủ đề: [Mày nhìn khu đất bằng dưới chân núi này xem, đây là một đồng bằng bồi tích nhỏ, rất phù hợp để dân thôn trồng trọt.]
996 dội cho cô một gáo nước lạnh: [Đừng nghĩ nữa. Chưa nói đến việc tông môn của cô vốn toàn cá mặn, chỉ riêng việc cô kéo người trên địa bàn của Thanh Sơn Môn đi, Thanh Sơn Môn cũng không để yên đâu.]
Mục Đường suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: [Thanh Sơn Môn xếp hạng bao nhiêu?]
996 ngẩn ra: [Xét tổng hợp thực lực và tài chính, đứng thứ 37 từ dưới lên.]
Mục Đường: [Có bao nhiêu người?]
996: [Hơn 60 đệ tử.]