Toàn Giới Tu Chân Đều Bị Ta Tiến Hóa

Chương 17: Hai cây cải thảo

Hệ thống trầm cảm.

Mục Đường thì không hề hay biết chuyện này, cô rửa kiếm xong, tự thấy mình đã cho “hai nhân viên” mới đủ thời gian làm quen, bèn xách kiếm quay về.

Khi cô về đến nơi, hai người đã bắt đầu gọi xưng anh gọi em rồi.

Xem ra hoạt động phá băng rất thành công.

Mục Đường hài lòng.

996 thì tuyệt vọng.

Nó nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này, tám phần mười là nam nữ chính sẽ để ý đến nhau.

Chẳng qua ngay lúc tiến lại gần, một người một (hệ) thống cùng nghe được đoạn đối thoại của họ.

“Giang công tử cũng muốn bái nhập Vấn Đạo Tông sao? Vậy Giang công tử có biết…” Tạ Uẩn ngập ngừng, hạ giọng: “Có biết lương hằng tháng của tông môn là bao nhiêu không?”

Mục Đường: “…”

Cô dừng bước, đầu óc xoay chuyển.

Nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy câu trả lời của Giang Nguyệt.

“Nhà đầu tư thiên thần” của cô chân thật đáp: “Hả? Bổng lộc? Sư môn nhận ta làm đệ tử, lại còn phải trả lương cho ta sao?”

Tạ Uẩn: “…”

Chàng khó khăn hỏi: “Vậy vấn đề tài chính…”

Giang Nguyệt thành thật: “Ta đã đầu tư một khoản cho tông môn, mới đổi được cơ hội bái sư này.”

Tạ Uẩn: “…”

Chàng không hiểu “tiến hóa” nghĩa là gì, nhưng lúc này chàng cảm thấy mình bị kéo vào cuộc đua khốc liệt.

Sao lại đến mức này, sao lại đến mức này.

Bái sư mà không biết lương đã đành, còn phải tự bỏ tiền vào sao?

—Người đầu tiên “trả tiền để được đi làm”.

Tạ Uẩn cảm thấy áp lực sâu sắc, áp lực này khiến chàng bất giác giống như một cây cải thảo, tự động bị cuốn vào vòng đua.

Chàng buột miệng: “Phải, cơ hội bái sư rất khó có. Các tu sĩ Vấn Đạo Tông chăm chỉ tu luyện ngày đêm. Hôm qua ta theo tiên tử ngồi thiền suốt một đêm, hôm nay cũng thu hoạch được không ít.”

Hừ, cô bỏ tiền làm việc thì sao chứ? Ta là 007 tu tiên đây!

Giang Nguyệt nhìn quầng thâm dưới mắt Tạ Uẩn, kinh ngạc không thôi.

Trời ạ! Hóa ra cha nói không sai, thế giới bên ngoài gia tộc thật đáng sợ. Các tu sĩ ngồi thiền tu luyện mà cũng phải thức thâu đêm!

Vậy lũ tà ma chẳng phải còn đáng sợ hơn sao!

Giang Nguyệt cũng cảm nhận được áp lực sâu sắc, không nhịn được kéo tay áo Tạ Uẩn, nói: “Vậy… vậy tối nay chúng ta cùng tu luyện nhé, không thể thua kém người khác.”

Tạ Uẩn vốn định ngủ bù hai canh giờ tối nay: “…”

Chàng ngượng ngùng kéo tay áo lại: “Vậy… cũng được.”

Một bên, Mục Đường nhìn mà không khỏi vui mừng: [Mày thấy chưa, những người mở mắt ra là học sớm, nhắm mắt lại là tự học tối, không có tư cách để yêu đương.]

Họ chỉ có thể tự đua nhau tiến hóa mà thôi.

996 lại không nghĩ thế, nó nhìn tay Giang Nguyệt kéo tay áo Tạ Uẩn, tối sầm mặt mày.

Nó lẩm bẩm: [Không, họ chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.]

Mục Đường đáp lại: [Xảy ra chuyện gì? Cùng thức đêm tu luyện à?]

[996: “…”]

Ngày đầu tiên nam nữ chính gặp nhau, hai người đã hẹn nhau thức đêm để tu luyện.

Mục Đường cảm thấy cảnh này mang tính giáo dục rất cao.

Nàng nói với hệ thống: [Mày nhìn bọn họ xem, có giống hai cây cải thảo tươi xanh không?]

996 vẫn chìm trong tuyệt vọng vì đã chọn phải một “trùm tiến hóa” cô độc, mệt mỏi “liếc” cô một cái.

Mục Đường tự lẩm bẩm: “Đáng tiếc, sợ rằng qua hai ngày nữa, chúng sẽ thành cải khô mất thôi.”

Cô nhấc chân bước đến.

Hai cây “cải thảo” nhỏ đồng loạt quay đầu lại.

Giang Nguyệt vui mừng: “Mục tiên tử!”

Tạ Uẩn thì điềm tĩnh hơn, chỉ khẽ gật đầu.

Mục Đường không kìm được bật cười, giọng nói dịu dàng: “Hai người vừa nói chuyện gì vậy?”

Cả hai đều thật thà trả lời.

Giang Nguyệt: “Chúng tôi nói về việc thức đêm tu tiên.”

Tạ Uẩn: “Bàn chuyện lỗ vốn khi bái sư.”

Mục Đường mặt không đổi sắc: “Ừ, nghe có vẻ hợp ý nhau lắm. Hai người đã có duyên gặp nhau ở đây, lại cùng bái sư, đó cũng là duyên phận. Ở phương diện này, có thể học hỏi lẫn nhau.”

Tạ Uẩn không nhịn được ngước đôi mắt thâm quầng nhìn Mục Đường.

Học hỏi? Phải học kiểu gì?

Chẳng lẽ học cách vừa thức đêm tu tiên vừa lỗ vốn bái sư sao?

Chắc Mục tiên tử không có ý đó… nhỉ?

Chàng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh, ngay thẳng của Mục Đường, nhất thời cảm thấy xấu hổ.

Tạ Uẩn nghĩ, có lẽ do ban đầu mình đã có thành kiến với Mục tiên tử, nên mới nghĩ xấu về cô ấy như vậy.

Chỉ có 996 ở trong đầu cô thì thầm: [Cô xem, nam chính vừa nhìn cô như vậy, chắc chắn là đã nhận ra ý đồ hiểm ác của cô.]

Mục Đường mỉm cười: [Lượn.]

996 cạn kiệt sức lực: [Cô không thể để nam chính thức đêm mãi thế này. Cậu ấy đang tuổi phát triển, nếu thức đêm ảnh hưởng đến chiều cao, sau này không đạt được 1m85, làm sao cạnh tranh với dàn nam chính toàn trên 1m90 của Tấn Giang?]

Mục Đường hơi nhìn thoáng qua đỉnh đầu Tạ Uẩn.

Tạ Uẩn mơ hồ sờ sờ đầu: “Tiên tử?”

Cô thu lại ánh mắt, bình thản nói: “Không có gì. Đúng rồi, nếu cậu đến trước, thì cậu tính là sư huynh. Hãy giới thiệu với sư muội của mình một chút về tông môn đi.”