Toàn Giới Tu Chân Đều Bị Ta Tiến Hóa

Chương 18: Nữ tổng tài bá đạo và chàng sói nhỏ

Tạ Uẩn theo bản năng gật đầu, rồi đột nhiên phản ứng lại.

Khoan đã, sư muội? (′⊙w⊙)

Chàng giật mình nhìn về phía Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt: “…”

Nàng hắng giọng: “Ta là nam!”

Tạ Uẩn lãnh đạm quay đầu lại.

Được rồi, mắt mình không có vấn đề gì.

Rõ ràng đây là một cô gái.

Chàng không nhịn được nhìn về phía Mục Đường, chỉ thấy đã cô xoay người rời đi.

Tạ Uẩn gần như thốt lên: “Tiên tử tối qua tu luyện cả đêm vất vả rồi, giờ định đi nghỉ ngơi sao?”

Trong lòng chàng không khỏi mừng thầm.

Quả nhiên! Dù là đệ tử tông môn cũng cần nghỉ ngơi, làm sao có thể chịu đựng nổi việc thức đêm liên tục…

Nhưng rồi chàng thấy Mục Đường kinh ngạc quay đầu lại, vẻ mặt hết sức tự nhiên nói: “Nghỉ ngơi? Đương nhiên không phải. Chỉ từng này đã cần nghỉ ngơi sao?”

Cô mỉm cười: “Ta có thể thức thêm mười đêm nữa!”

Tạ Uẩn: “…”

996: […]

Nó không nhịn được châm chọc: [Sau đó lại đột tử ở giới tu chân một lần nữa phải không?]

Mục Đường mỉm cười quay người, thản nhiên rời đi.

Phía sau, Giang Nguyệt tròn mắt nhìn, miệng há ra đầy kính nể.

Nàng khẽ nói: “Mục tiên tử, đáng sợ thật!”

Nàng không nhịn được hỏi Tạ Uẩn: “Tạ huynh, những đệ tử bên ngoài các anh tu luyện cũng như vậy sao? Cũng thức đêm tu luyện à?”

Tạ Uẩn không chú ý đến cách dùng từ “bên ngoài” của nàng, trầm mặc một lúc rồi đột nhiên kiên định đáp: “Phải, ta cũng sẽ tu luyện như vậy! Ta muốn giống họ!”

Hai người một hỏi một đáp, đều nghĩ mình đã hiểu.

Tạ Uẩn: Đệ tử tông môn lại có thể thức đêm tu tiên, thật đáng sợ!

Giang Nguyệt: Người bên ngoài đều thức trắng đêm để tu luyện! Thế giới bên ngoài thật kinh khủng!

Giang Nguyệt có chút lo lắng, thúc giục Tạ Uẩn: “Tạ huynh, anh mau giới thiệu cho ta về tông môn chúng ta đi.”

Từ “tông môn chúng ta” này vừa thốt ra, Tạ Uẩn mới nhận ra mình đã nhận nhiệm vụ này từ bao giờ.

Chàng không khỏi bối rối.

Rõ ràng tối qua chàng còn bảo sẽ cân nhắc việc bái sư, vậy mà giờ đã thành “tông môn chúng ta” rồi.

Nhưng Giang Nguyệt giục gấp, chàng cũng không có thời gian suy nghĩ thêm.

Giới thiệu tông môn thôi mà, tối qua Mục tiên tử đã nói qua rồi.

Tạ Uẩn hồi tưởng lại những lời cô nói, cố gắng tìm ra vài điểm chính về Vấn Đạo Tông.

Nhưng Tạ Uẩn phát hiện, tối qua Mục tiên tử nói rất nhiều, mà nghiền ngẫm mãi cũng không thấy được câu nào có giá trị.

Và điều quan trọng hơn, chàng chợt nhận ra, từ đầu đến cuối, cô chưa từng đề cập tới lương hằng tháng của Vấn Đạo Tông là bao nhiêu.

Tạ Uẩn: “…”

***

Mục Đường ghé qua xem dân làng xử lý đầu mãng xà.

Dân làng từng thúng từng thúng chở củi đến, vài người bận rộn sắp xếp đống lửa, một vị trưởng lão lớn tuổi đứng bên cạnh đầu mãng xà, chăm chú tìm kiếm thứ gì đó.

Nghe người khác nói, có vẻ như ông ta đang tìm yêu đan.

Lũ trẻ con thì ríu rít vây quanh đầu mãng xà, náo nhiệt như Tết.

Mục Đường hòa mình vào đám trẻ, hứng thú đứng xem cùng bọn chúng.

996 không thể nhìn nổi nữa, nhịn không được hỏi: [Ký chủ, cô kéo nam chính vào tông môn đã đành, nhưng kéo nữ chính vào sớm thế này rốt cuộc có ý nghĩa gì?]

Mục Đường bình thản đáp: [Ý nghĩa là sau khi công ty có nhà đầu tư thiên thần, tao sẽ được tăng lương.]

996: […]

Nó khuyên nhủ tận tình: [Ký chủ, vô ích thôi, trong nguyên tác, sau khi nam chính rời khỏi Vấn Đạo Tông không lâu, tông môn của các người đã bị một nhóm tu sĩ ma tộc tấn công, bị diệt môn rồi. Đến lúc đó cô muốn tăng lương thì có ý nghĩa gì? Chẳng thà cố gắng lấy lòng nam chính, để khi cậu ta rời đi sẽ đưa cô theo không phải hay hơn à.]

Mục Đường xoa xoa chuôi kiếm, giọng “dịu dàng”: [Mày đang nói linh tinh gì vậy? Biết công ty sắp phá sản, chẳng phải càng phải giữ người tài và bắt đầu huy động vốn sao?]

996 cảm thấy nói chuyện với ký chủ của mình như thể cách nhau một bức tường chiều không gian.

Mục Đường liếc nhìn nó, hiếm khi giải thích: [Mô hình quản lý của tông môn này là truyền thừa theo kiểu gia tộc, nói dễ hiểu chính là công ty gia đình đấy, chế độ làm việc suốt đời, quan trọng nhất là không thể dễ dàng nhảy việc. Nếu muốn nhảy việc, phải đối mặt với sự chỉ trích về đạo đức trong ngành. Nam chính kiểu bái sư giữa chừng thì nhảy việc dễ hơn, chứ như tao, bái sư từ nhỏ mà tự dưng nhảy việc một lần, sợ là sự nghiệp cả đời cũng tan tành. Cơ chế này thực sự lạc hậu.]

996 ngờ ngợ hiểu ra: [Ý cô là cô lo chuyện phản bội tông môn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô?]

Mục Đường nhàn nhạt đáp: [Tao với công ty cơ bản là gắn bó kiểu song hành, có lợi có hại. Nhưng lợi thế lớn nhất là, vừa làm nhân viên vừa làm đệ tử. Nếu chưởng môn thoái vị, tao có quyền kế thừa hợp pháp…]

996 kinh hãi: [Cô muốn đoạt vị!]

Mục Đường: “…”

Trời ạ, đây là loại thống ngốc nào thế này.

Mục Đường hít một hơi thật sâu: [Ý của tao là, hiện tại dù tao đang là nô ɭệ tư bản, nhưng tương lai tao sẽ là chủ tịch!]

Thế thì phát triển công ty “của mình” có gì sai?

996 nghĩ rằng mình đã hiểu, phấn khích reo lên: [Tôi hiểu rồi! Là kiểu nữ tổng tài bá đạo và chàng sói nhỏ đúng không? Đến lúc đó cô có thể dùng thân phận chưởng môn để ép nam chính vô gia cư phải khuất phục...]