Toàn Giới Tu Chân Đều Bị Ta Tiến Hóa

Chương 12: Lý thuyết đã học xong, giờ là lúc thực chiến

Tạ Uẩn mở mắt nhìn trần nhà đơn sơ, không hề có chút buồn ngủ.

Thôi vậy, đợi Mục tiên tử chữa thương xong, mình sẽ nói chuyện nghiêm túc với cô ấy.

Tạ Uẩn nghĩ vậy, mở mắt chờ đợi.

Một khắc, hai khắc.

Tạ Uẩn rất kiên nhẫn.

Nửa canh giờ, một canh giờ.

Tạ Uẩn vẫn giữ được bình tĩnh.

Sau đó chàng chờ mãi đến tận nửa đêm.

Linh lực xung quanh vẫn chậm rãi tuôn vào, thậm chí còn có xu hướng mạnh mẽ hơn.

Tạ Uẩn bắt đầu cảm thấy khó ngồi yên.

Rõ ràng ban ngày chàng cũng không lười biếng tu luyện, rõ ràng chàng cũng rất cố gắng.

Nhưng vào thời khắc này, người ta đang thức thâu đêm tu luyện ở cách một bức tường, còn bản thân chàng lại đang lãng phí thời gian, đột nhiên Tạ Uẩn cảm thấy mình thật tội lỗi.

Tạ Uẩn trở mình, lại trở mình lần nữa.

Chàng tự hỏi, chẳng lẽ các tu sĩ tu luyện đều không ngủ sao?

Chẳng lẽ đây là cách mà đệ tử tông môn tu luyện?

Trên con đường trưởng thành của mình, Tạ Uẩn luôn vững bước tiến lên, mục tiêu rõ ràng.

Nhưng giờ đây, chàng không khỏi tự nghi ngờ chính mình.

Chẳng lẽ các tu sĩ tu luyện thực sự không ngủ sao?

Vậy mỗi ngày cần ngủ ba canh giờ rưỡi như mình có phải là quá lười biếng không?

Chẳng lẽ vì mỗi ngày mình ngủ thêm ba canh giờ rưỡi, nên đến tận bây giờ mình vẫn chưa dẫn được khí nhập thể?

Một ngày ba canh giờ rưỡi, một năm là hơn 1200 canh giờ.

Tạ Uẩn bỗng nhiên lo lắng hẳn lên, chỉ cảm thấy mỗi giây mỗi phút nằm trên giường đều đang lãng phí sinh mệnh vô ích.

Chàng không thể ngủ tiếp được nữa, bật dậy giữa cơn mộng tưởng như hấp hối, ngay lập tức bắt đầu ngồi thiền tu luyện, thái độ chưa từng nghiêm túc như lúc này.

Chàng phải bù đắp lại khoảng thời gian đã lãng phí!

Thế là, một người trong phòng trong, một người ngoài phòng ngoài, cả hai đều không ngủ, cùng nhau thức thâu đêm để tu luyện.

Bầu không khí dần trở nên căng thẳng.

996 mở mắt ra cho đến tận giờ: [Đây chính là cái cô gọi là chỉ ngồi thiền nhẹ nhàng một chút sao?]

Nó nhìn ký chủ của mình, rồi lại nhìn Tạ Uẩn.

Cả hai người đều đang nỗ lực.

996 vốn dĩ không có cảm xúc gọi là lo lắng nhưng trong bầu không khí ngột ngạt này, đột nhiên nó cảm thấy bản thân mình không làm gì quả thực có phần lạc lõng.

Lần đầu tiên 996 cảm thấy mình rảnh rỗi đến khó chịu.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, nó giật mình sợ hãi.

Rồi nó nghiêm túc suy nghĩ xem có nên cài một phần mềm diệt virus để tự thanh lọc mình hay không.

[Nếu mày rảnh thì có thể sắp xếp, tổng hợp lại báo cáo tài chính của Vấn Đạo Tông.]

Mục Đường bất ngờ mở lời.

996 ngạc nhiên, lập tức nhìn về phía cô.

Mục Đường vươn vai, ngồi dậy từ trên giường.

Ngoài cửa sổ trời đã bắt đầu sáng trắng.

996 ban đầu vui mừng, sau đó lại đầy oán giận.

Nó than thở: [Đây chính là cái cô nói, chỉ ngồi thiền nhẹ nhàng một chút sao?]

Mục Đường bình thản đáp: [Ừ, còn chưa tới tám canh giờ, chẳng phải vẫn là nhẹ nhàng à?]

996 không còn gì để nói.

Mục Đường đứng dậy, bắt đầu đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng trong, cô nhìn thấy Tạ Uẩn đang ngồi thiền với đôi mắt nhắm nghiền trong phòng ngoài, không khỏi ngạc nhiên.

Rồi cô tán dương: [Dậy sớm tu luyện, không hổ là nam chính.]

996 lầm bầm: [Cũng nhờ có cô mà thôi.]

Mục Đường không để ý đến nó, lặng lẽ bước ra ngoài.

996 cảnh giác hỏi: [Cô định làm gì?]

Mục Đường đáp: [Lên núi xem sao.]

996 hỏi: [Lên núi làm gì?]

Mục Đường bình tĩnh nói: [Tao nghi ngờ con tà ma đã gϊếŧ nguyên chủ đang ẩn núp trên núi.]

996 hoảng hốt.

Nó lập tức khởi động năng lượng dò quét, rồi căng thẳng báo: [Ký chủ, hắn đang ở trên núi! Hắn thực sự đã bám theo!]

Mục Đường: [Đưa vị trí hắn cho tao.]

996 không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa ra, sau đó lo lắng nói: [Ký chủ, chúng ta mau trở về dẫn nam chính chạy đi thôi, tên tà ma đó hiện tại bị thương, còn kịp chạy!]

Mục Đường: [Chạy gì mà chạy.] Cô bình thản nói: [Nhân lúc hắn bị thương mà đánh, lý thuyết đã học xong, giờ là lúc thực chiến.]

996 căng thẳng và lưỡng lự.

Nó ngập ngừng hỏi: [Thế tôi nên làm gì?]

Mục Đường: [Mày đi làm báo cáo tài chính của Vấn Đạo Tông cho tao.]

996: [...Ồ.]

Nó chẳng còn chút căng thẳng nào nữa.