Thiếu Gia Thật Mắc Chứng Sợ Xã Hội Bạo Hồng Trong Show Tình Ái

Chương 18

Từ tầng 2 và tầng 3 lần lượt vang lên tiếng mở cửa.

“Có chuyện gì vậy?” Doãn Nhạc vừa đi vừa hỏi, thấy Cố Tuynh Châu đang ôm mắt, khẽ kêu lên: “Anh Tuynh Châu, anh sao vậy?”

Khuôn mặt anh ta hiện rõ vẻ lo lắng.

Ba người còn lại cũng lần lượt xuất hiện, ánh mắt săm soi nhìn Trình Thời và Cố Tuynh Châu.

Trình Thời đột ngột phải đối mặt với bốn cặp mắt nhìn thẳng vào mình nên cậu cảm thấy vô cùng bối rối. Cơ thể cậu như bị bao quanh bởi côn trùng, da thịt đều căng thẳng, hơi thở trở nên nặng nề.

Bị người khác nhìn chằm chằm thế này, cậu thực sự rất không thoải mái. Nhất là khi không có kính râm che chắn, cậu cảm thấy không còn chỗ trốn.

Trong lòng cậu chỉ mong: "Làm ơn! Đừng đến gần tôi!". Cậu cố gắng giữ khoảng cách.

Trong mắt khán giả, Trình Thời bây giờ giống như một con mèo làm điều xấu. Khi bị phát hiện, nó chỉ đứng đó, cúi đầu, đưa đôi mắt đen lúng liếng nhìn quanh, không dám nhìn thẳng vào ai, môi mím chặt, thể hiện một chút bướng bỉnh.

[Nhìn Trình Thời thế này, mị không còn giận được nữa, hạ xuống!]

[Cứu với, dù tôi là fan của anh Cố nhưng tôi nghĩ chuyện này cả hai đều có lỗi, không thể trách hết cho Trình Thời, hơn nữa cậu ấy cũng đã tự trách mình rồi, tôi chọn tha thứ!]

[Thật vô lý! Trình Thời, tôi thề, nếu mặt của anh Cố bị hủy, tôi sẽ không tha cho cậu!]

[Mau đuổi người trên ra, đừng làm Trình Thời của mị sợ.]

Dương Hạo nhìn chằm chằm vào Cố Tuynh Châu, rồi chuyển ánh mắt sang Trình Thời.

Không chỉ có Dương Hạo, tất cả mọi người đều tò mò. Giữa đêm khuya, hai người ở cùng một phòng, lẽ ra là chuyện dễ gây hiểu lầm nhưng giờ lại thành cảnh tượng đầy khó xử.

Cố Tuynh Châu vẫn giữ tay che mắt, gương mặt trở nên lạnh lùng hơn, mắt còn lại u ám nhìn Trình Thời, giọng nói lạnh lùng như có thể đông chết người khác: “Tôi không sao.”

Vinh Nhất Nhất với mái tóc xoăn cừu, ngáp một cái, hỏi nhỏ: “Thật không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ không?”

[Ahhh, cậu ấy dễ thương quá!]

Trương Thước, người chưa nói gì, bỗng lên tiếng: “Để tôi xem. Trước khi vào ngành này, tôi học y.”

[Wow, thật sao?]

[Đúng vậy, Trương Thước rất khiêm tốn. Anh ấy tốt nghiệp tiến sĩ từ Đại học Y thành phố A, có thể đi kiểm chứng.]

[Trời ơi, sao một người như vậy lại vào showbiz?]

[Anh ấy đến chơi thôi, mẹ anh ấy muốn anh tìm bạn gái trong giới giải trí, fan đều biết điều này.]

[...]

Bình luận im lặng trong giây lát, lý do này thật sự quá phi lý.



Cố Tuynh Châu được sắp xếp ngồi xuống ghế sofa, Doãn Nhạc ngồi bên cạnh hắn ta.

Trình Thời tắt bếp, đi theo mọi người. Sau đó lại đứng co ro trong góc, tránh xa những người khác.

Dù sao chuyện này cũng do cậu gây ra, nếu Cố Tuynh Châu thực sự không có vấn đề gì, cậu cũng không thoát tội.

“Xin lỗi.” Trình Thời nhỏ giọng xin lỗi.

[Trình Thời, đừng tự trách mình! Cả hai đều có lỗi, Cố Tuynh Châu là người đã làm cậu sợ trước mà.]

[Cậu nói gì vậy, rõ ràng là Trình Thời đã đấm anh Cố trước.]

[Trình Thời bị Cố Tuynh Châu nhà cậu dọa sợ nên mới phản ứng như vậy.]

Dương Hạo nhìn dáng vẻ Trình Thời lúc này, thấy cậu không còn vẻ sắc sảo mà chỉ còn sự bối rối, cậu ta thử lại gần hơn một chút: “Đừng lo, không sao đâu.”

Trình Thời tập trung vào động tác kiểm tra của Trương Thước, không để ý đến hành động của Dương Hạo.

Trương Thước đeo găng tay y tế, đứng trước Cố Tuynh Châu, hơi cúi người. Tay trái giữ cằm đối phương, nhẹ nhàng nâng lên, còn tay phải mở mắt hắn ta, kiểm tra kỹ lưỡng.