Xuyên Thành Long Ngạo Thiên: Vô Số Đại Lão Đấu Tranh Điên Cuồng Vì Ta

Chương 30: Xem ra có người lấy người trên thuyền làm mồi

Tạ Vọng Ngôn còn nhớ rõ kết cục trong nguyên tác của hắn, Diệp Hoài Uyên vì chuyện này mà sinh ra tâm ma, cuối cùng không thể đạt thành đại đạo, trong lúc độ kiếp bị sét đánh cho hồn bay phách tán. Mãi đến trước khi chết trong đầu hắn vẫn còn nghĩ tới thanh mai trúc mã Yến Khanh Châu của mình.

Có thể nói hắn ta là vai nam phụ oan ức đau khổ số một trong truyện.

Diệp Hoài Uyên là tu sĩ Xuất Khiếu hậu kỳ, cho dù là hung thú cấp 6 trước mặt hắn cũng bị xắt như rau hẹ, không ai có thể ngăn cản một kiếm của hắn, sức chiến đấu của kiếm tu trong hàng tu sĩ xem như mạnh nhất.

Lúc này mấy tu sĩ xung quanh thuyền đã nhận ra người tới là Diệp Hoài Uyên, lập tức cảm thấy bản thân được cứu rồi!

Tạ Vọng Ngôn lại nhạy bén nhận ra, khi cậu và tu sĩ áo đen nói chuyện, thần thức của Diệp Hoài Uyên dường như dừng trên người cậu một chút, tuy chỉ là chuyện trong nháy mắt nhưng vẫn làm cậu cảm thấy sởn tóc gáy.

May mà, có lẽ kia chỉ là phản ứng theo bản năng của Diệp Hoài Uyên khi nghe người ta nhắc đến tên mình thôi.

Tạ Vọng Ngôn quan sát thấy, từ khi Diệp Hoài Uyên xuất hiện, bất kể là hung thú hay tu sĩ con người đều bình tĩnh trở lại, chia làm hai bên Thiên Môn Hải.

Một lúc sau tu sĩ áo xanh trên cao tiếp tục lên tiếng: “Trong các ngươi có người lấy thứ không nên lấy.”

Cùng với lời này, một con hung thú có kích thước còn to lớn hơn cá voi trên Trái Đất, phát ra tiếng “Ồ ồ” như thể đang tán thành ý kiến của hắn.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người Diệp Hoài Uyên đáp xuống boong thuyền. Hắn nhìn người trên thuyền nói: “Đây vùng biển trong do Diệp gia quản lý,”

Tạ Vọng Ngôn nghe hắn nói thế thì biết tiếp theo sau sẽ có cốt truyện, cậu lặng lẽ đứng một góc trên boong thuyền, cẩn thận đánh giá “tình địch số một” ở đằng xa.

“Hung thú cấp 6 trong biển rất ít khi tập kích thuyền đi ngang qua.” Diệp Hoài Uyên nói rồi nhìn về phía mọi người: “Các ngươi gϊếŧ con non của nó, cầm đi Tị Thủy châu.”

Tạ Vọng Ngôn nghe vậy, lập tức to nhỏ với hệ thống trong đầu: “Diệp Hoài Uyên trong nguyên tác có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của linh thú đúng không?” Cậu nhớ mang máng Diệp gia lập nghiệp từ Thiên Môn Hải, phần lớn hải vực trong Ngọc Thanh cảnh đều là địa bàn của Diệp gia.

Bọn họ có ước định với hung thú trong biển. Từ đó chỉ cần trong hải vực của Diệp gia, thuyền đi ngang qua đều rất ít bị hung thú công kích. Dù cho có cũng chỉ là một ít hung thú dưới cấp 3, đối với các tu sĩ hàng năm chạy thuyền thì chẳng đáng kể chút nào.

Phần hải vực này yên tĩnh như thế là nhờ công người Diệp gia chuẩn bị, nên mỗi con thuyền đi ngang qua hải vực của Diệp gia đều phải giao một mức phí không hề rẻ.

Xét theo tình hình đó thì chuyện hung thú bạo động lần này quả thật rất kỳ lạ.

[Diệp Hoài Uyên có thể nghe hiểu một ít ngôn ngữ của thú, tương truyền trong máu người Diệp gia có huyết mạch hung thú.] hệ thống nhỏ giọng nói: [Lần nguy cơ này đúng là không bình thường.]

Nó nói xong dùng đầu nâng nâng tay Tạ Vọng Ngôn: [Ký chủ cậu mau nghĩ xem là vì cái gì đi!]

Mày tưởng tao không hả, tao cũng muốn nghĩ đây này! Nhưng vấn đề là có một vị Phật sống bạ chà bứ đứng sờ sờ ở đây, sao tao dám hành động thiếu suy nghĩ gì.

Cậu nhìn thấy ánh mắt Diệp Hoài Uyên dừng lại ở chỗ cao hơn trên khoang thuyền.

“Diệp gia có quy định. Khi thuyền bơi qua hải vực Diệp gia, không được phép đánh bắt hung thú hoặc thú quý hiếm trong biển.” Diệp Hoài Uyên nói.

“Ta nhớ rõ con non của Ám Cốt Kình rất khó bắt giữ.” Tu sĩ áo đen vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng.

Tạ Vọng Ngôn lập tức dựng lỗ tai lên nghe.

“Đối với hung thú cấp 6 như Ám Cốt Kình, chỉ có máu thịt tươi mới của thiếu nam thiếu nữ cốt linh không quá hai mươi mới có thể dụ hoặc được nó từ dưới biển sâu đi lên.” Tu sĩ áo đen khoanh tay, trong tay hắn ta còn nắm trường thương, dựa vào lan can thuyền nhìn về phía mọi người.

“Còn nữa chỉ có Ám Cốt Kình con mới có thể sản xuất Tị Thủy châu, vậy nên kẻ có ý đồ mắt con non này đều ném vài ba thiếu nam thiếu nữ xuống biển để làm mồi…” Hắn ta nhìn về hướng Mạnh gia: “Xem ra có người lấy người trên thuyền làm mồi.”

Lời này vừa ra toàn bộ boong thuyền đều rơi vào im lặng.

Tạ Vọng Ngôn cũng sửng sốt. Cậu không quá hiểu biết về dị thú trong biển, không biết hung thú cấp 6 còn có tập tính như vậy,... Mà trên toàn bộ con thuyền tu sĩ có cốt linh dưới 20 cũng không nhiều.

Mấy tu sĩ đi Phần Châu đợt này có một số là muốn kiến thức đại hôn của Yến gia, một số là vì mục đích khác.