Xuyên Thành Long Ngạo Thiên: Vô Số Đại Lão Đấu Tranh Điên Cuồng Vì Ta

Chương 17: Mạnh Tu Ngôn

Tiếp theo, chỉ thấy người này xoay người...

“Đi theo ta.”

Tuy rằng Mạnh Tu Ngôn đã trở thành đồ bỏ đi của Mạnh gia, song có lẽ cũng là do Mạnh gia không muốn bị mọi người chỉ trích, vì vậy lần xuất phát này cũng không hà khắc với hắn ta cho lắm.

Mặc dù hắn không ở khoang thuyền cao cấp ở tầng trên cùng, có điều cũng ở 1 phòng ở tầng 2 trong 3 tầng phía trên.

Hầu hết người ở tầng này cũng là đệ tử cốt lõi của Mạnh gia.

Tầng trên cùng đương nhiên là chỗ ở của mấy người thừa kế tiếp theo được bọn họ xem trọng.

Tạ Vọng Ngôn được quản gia trung niên kia dẫn vào phòng của Mạnh Tu Ngôn, vị trí ở gần cuối khoang thuyền. Ông ta vừa mới mở cửa ra, cậu đã ngửi thấy một mùi thuốc nồng nặc.

Ngay sau đó là tiếng ho khan truyền đến.

Cậu theo bản năng nhìn về phía chiếc giường được bình phong che lại, tiếc là không thấy gì cả.

“Ngươi hãy chăm sóc cẩn thận cho Tu Ngôn công tử.”

Quản gia kia thông báo một tiếng rồi rời khỏi.

Có lẽ đây thật sự chỉ là hành động hời hợt, dẫn Tạ Vọng Ngôn đến nơi này cũng là cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của Mạnh gia... Trong thoáng chốc, cửa khoang thuyền bị đóng lại, chỉ để lại một mình Tạ Vọng Ngôn và đồ bỏ đi mù lòa của Mạnh gia.

“...” Tạ Vọng Ngôn gãi gãi đầu, buông bọc quần áo trong tay xuống, đặt nói lên chiếc bàn thấp ở trước tấm bình phòng. Kế đến, cậu vòng qua bình phong, chuẩn bị xem xem rốt cuộc vị đã từng là thiên tài của Mạnh gia trông như thế nào.

Sao cậu không nhớ có một người như thế trong nguyên tác nhỉ...?

Mà khi nhìn thấy người nằm trên giường nhỏ, liên tục ho khan kia, đáy lòng Tạ Vọng Ngôn vẫn sửng sốt mấy giây.

... Hay cho một... Mỹ nam.

Chỉ thấy người này mặc quần áo trong màu trắng, dáng vẻ yếu đuối bởi vì việc không thể nhìn thấy mọi thứ.

Hai mắt hắn nhắm nghiền, chân mày hơi nhíu lại.

Tóc dài xõa ngang vai, cũng không hề buộc lên.

Dường như Mạnh Tu Ngôn nhận ra có người bước vào, bèn nhìn về phía Tạ Vọng Ngôn...

“Ai đó?”

Giọng nói cũng dễ nghe đến lạ, cậu thầm nghĩ.

Tạ Vọng Ngôn thấy người này thật sự rất mỏng manh, cũng không biết do tâm lý ngựa đực của nguyên chủ quấy phá, hay là bởi vì cậu thật sự không nỡ nhìn đại mỹ nhân chịu khổ như vậy. Vì thế, cậu vô thức bước gần hơn đến chỗ đối phương mấy bước.

“Ta được quản gia mời đến...” Cậu do dự một hồi xem phải nói rõ thân phận của mình ra sao, cuối cùng quyết định nên nói thẳng: “Đến chăm sóc ngài.”

Tạ Vọng Ngôn thấy hắn ta lộ ra vẻ mặt ngờ vực, lại đến gần hơn vài bước.

Có điều Mạnh Tu Ngôn lại hoảng sợ dịch người về phía sau giống như đã lâu chưa gặp được người sống.

Tạ Vọng Ngôn lúng túng dừng lại tại chỗ.

“... Không biết Mạnh mỗ nên xưng hô thế nào...?” Hình như Mạnh Tu Ngôn cũng có chút ngượng ngùng khi ý thức được bản thân đã phản ứng quá khích, hắn chống người mình dậy, quay về phía Tạ Vọng Ngôn.

“Ta là Tạ Ngôn.” Cậu quả thực không quen với phương thức nói chuyện này, liền dứt khoát thẳng thắn: “Ngài gọi tôi là Tiểu Tạ hoặc Tiểu Ngôn đều được.”

Mạnh Tu Ngôn nghe vậy thì gật gật đầu.

“Thế thì ta gọi ngươi là Tiểu Tạ nhé.” Hắn vừa nói vừa chìa tay ra, có vẻ như đang hy vọng Tạ Vọng Ngôn tới dìu mình.

Tạ Vọng Ngôn thấy vậy vội vàng tiến lên... Cậu chưa từng làm việc thế này, chẳng qua trước kia cậu cũng từng chăm sóc đám bạn cùng phòng đá bóng bị thương, bèn ngồi dựa nửa người trên giường nhỏ. Sau đó, cậu duỗi tay mình ra nắm lấy tay Mạnh Tu Ngôn để hắn vòng qua ôm lấy mình rồi chống người đứng lên.

Mà Mạnh Tu Ngôn cũng lập tức vươn tay ra, tựa vào trên người Tạ Vọng Ngôn.

Sức nặng của đàn ông trưởng thành đột ngột ập tới khiến “công nhân” Tiểu Tạ theo bản năng khẽ hừ một tiếng.

“...”

Đừng thấy bộ dạng nửa sống nửa chết này của Mạnh Tu Ngôn, thân thể hắn ngược lại rất khỏe mạnh đấy nhé.

Tạ Vọng Ngôn nghĩ. Cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quá thấp sau khi hắn ta đến gần.

Cũng không biết là vì thân thể Mạnh Tu Ngôn yếu ớt, hay là bởi vì bản thân hắn là tu sĩ linh căn hệ băng... Trong đầu Tạ Vọng Ngôn suy nghĩ miên man, sau đó ra hiệu cho đối phương nửa tựa vào người mình.

... Nhưng nếu như Tạ Vọng Ngôn là một tu sĩ bản địa thật sự, không phải một nam sinh viên xuyên sách mà nói, cậu hẳn sẽ nghi ngờ dáng vẻ yếu đuối này của Mạnh Tu Ngôn có phải là thật hay không.

Đối phương quả thực đã bị phế, chỉ là suy cho cùng hắn cũng là một vị tu sĩ Dung Hợp sơ kỳ.

Đối với người của tiểu thế giới mà nói, đây đã là sự tồn tại ở đỉnh cao.

Đối với đại đa số người của đại thế giới, đây cũng là đỉnh cao mà bọn họ có thể tu luyện đến được... Tuổi thọ vượt qua 500 năm... Đã giống như thần tiên đối với những người phàm kia rồi.