Thanh Phong Chẩm Minh Nguyệt

Chương 34

Dịch: Sắc - Cấm Thành.

“Nàng nhờ Phúc Cát mượn ta một quyển sách nhưng còn chưa lật được ba trang đã ngủ rồi.” Lần này Lý Sách thật sự có ý cười, khóe môi cong lên một độ cong vui vẻ.

“À.” Dư Thanh Yểu nhớ lại chuyện này.

Đó là bởi vì mỗi ngày Lý Sách đều đọc sách, nàng lại không có việc gì làm nên cũng muốn bồi dưỡng thói quen đọc sách cho mình để sau này ít nhiều gì cũng có thể có chút đề tài nói chuyện với Tần Vương.

Sách là sách hay, thôi thúc người ta chìm vào giấc ngủ.

Nàng còn nhớ mình ngủ quên ở trên bàn, lúc thức dậy phát hiện trên người đang được khoác một chiếc áo choàng, cứ ngỡ là Phúc Cát làm nên cố ý nói lời cảm ơn với hắn, có điều dường như lúc đó Phúc Cát không hiểu lời của nàng.

Hóa ra là Lý Sách khoác thêm cho nàng.

Cho nên hắn đã nhìn thấy quyển sách mới giở được ba trang đặt dưới cánh tay nàng rồi sao?

Cuối cùng Dư Thanh Yểu không phản bác được sự thật rằng mình không thích đọc sách nữa.

“Ta có thể học cách thích mà.” Nàng cố gắng giãy dụa một lần cuối.

Ai cũng nói đọc nhiều sách là một chuyện tốt, bản thân Lý Sách lại là người thích sách đến mức không rời ra được, trong thư phòng còn có rất nhiều sách.

Nhưng mà nàng sinh ra đã không có tư chất này, thật sự là đọc không vào.

Không phải là phu thê chân chính nhưng lại vẫn muốn giữ gìn danh phận phu thê, Dư Thanh Yểu lo lắng rằng một ngày nào đó Lý Sách sẽ vứt bỏ một kẻ vô dụng như nàng.

Ngay cả nàng cũng không hề chú ý rằng tất cả những hành động của mình dù nhiều dù ít đều mang theo sự lấy lòng vụng về.

Ánh sáng chiếu vào từ dưới mái hiên hành lang, soi sáng nửa gương mặt của Dư Thanh Yểu, làn da lạnh lẽo băng giá tựa cánh hoa đào ướt đẫm nước mưa, trên làn da vốn trắng trẻo hơi ửng hồng.

Dưới ánh sáng, đôi mắt của nàng cũng không đen đến thế, trong veo long lanh, lúc nhìn người khác đặc biệt chân thành, như là một con thú non không hề đề phòng với con người.

Nhưng rõ ràng trong trái tim nàng có một vách tường cao, giữ khoảng cách với tất cả mọi người, luôn hoang mang hoảng sợ.

Giống như một linh hồn lang thang vẫn trôi nổi ở bên ngoài, không biết nơi nào có thể nghỉ ngơi.

Lý Sách lên tiếng với giọng càng dịu dàng hơn, càng trầm thấp hơn, thật giống như nếu giọng quá cao thì sẽ khiến người như chim sợ cành cong là nàng hoảng sợ mà chạy mất.

“Nếu nàng đã gả cho ta mà còn muốn dối lòng làm chuyện mình không thích thì đó là sự vô năng của người làm phu quân là ta.”

Hắn rất muốn đưa tay chạm vào đỉnh đầu nàng, chạm vào mái tóc dày mượt mà của nàng nhưng xung quanh đông người, hắn lại sợ đôi mắt thỏ của Dư Thanh Yểu càng đỏ hơn nữa nên chỉ có thể ngừng động tác, hạ cằm dưới xuống thấp hơn như thể muốn để mình ngang bằng với nàng, cũng là để tiện nhìn thẳng vào mắt nàng hơn, làm cho nàng không thể tránh né đề tài này: “Ta nói rồi, trong phạm vi năng lực của ta, nàng có yêu cầu gì ta đều có thể thỏa mãn, đọc sách hay không đọc sách cũng chẳng phải là chiyện quan trọng gì cả.”

“Nhưng mà…”

“Rất nhiều người không có cơ hội lựa chọn nhưng mà nàng có thể lựa chọn, ta cũng muốn để nàng có thể lựa chọn, xem thử rốt cuộc bản thân nàng muốn làm chuyện gì, muốn có được cái gì, chuyện gì sẽ thật sự làm nàng vui vẻ.” Lý Sách ngắt lời Dư Thanh Yểu, nói với vẻ dịu dàng nhưng lại không cho phép người khác từ chối, sau đó còn nghiêm túc nói thêm: “Mà không phải là bất kỳ người nào nói với nàng, nàng nên làm điều gì.”

Dư Thanh Yểu hoàn toàn choáng váng.

Đây là lần đầu tiên có người nói với nàng như vậy.

Đời trước Dư gia và Lý Duệ đã dạy dỗ nàng rất nhiều điều, cũng yêu cầu nàng làm rất nhiều việc.

Bọn họ dạy nàng, thân là một thành viên trong gia tộc, thân là vãn bối, thân là thê thϊếp phụ thuộc vào phu quân, nàng phải đặt lợi ích của gia tộc, lợi ích của trượng phu lên hàng đầu, phải trăm phương ngàn kế trù tính cho gia tộc, cho trượng phu.

Nhưng mà nàng chưa bao giờ nghĩ đến mình muốn gì.