Dịch: Sắc - Cấm Thành.
“Nhưng mà…” Diêu Linh Hồng mới quỳ được một nửa, động tác cứng đờ.
Lời nói của Tần Vương khiến nàng ấy vô cùng hoảng hốt.
Việc Trương Các lão muốn dạy bảo Vương phi vốn xuất phát từ ý tốt.
Bị lãng quên ở Dao Thành mười mấy năm, hai năm trước mới đến Kim Lăng nhưng lại bởi vì sự vô tâm của Dư phủ nên Dư Thanh Yểu quả thật khiến người khác vô cùng không hài lòng trên phương diện học thức. Thân là Vương phi, không nói đến chuyện phải tài hoa hơn người nhưng dù sao cũng phải đọc được những quyển sách cơ bản nhất.
Trương Các lão đã dồn biết bao nhiêu tâm huyết cho Tần Vương nên không thể nhìn được một Dư Thanh Yểu không hề xứng với hắn như thế.
Dư Linh Hồng thoáng thấy vành mắt ửng hồng của Dư Thanh Yểu, đôi mắt hạnh cũng đã ươn ướt.
Đột nhiên lại hơi hiểu nàng.
Tuy rằng Tần Vương đã đứng ra từ chối lòng tốt của Trương Các lão vì Dư Thảnh Yểu nhưng mà mặt khác hắn cũng đồng ý với ý kiến học thức của nàng không tốt chút nào.
Nàng cảm thấy uất ức cũng là chuyện hợp tình hợp lẽ.
“Thầy cũng nên chấp nhận cục diện hiện tại đi thôi, không cần tiếp tục hao tâm tổn trí vì bổn vương nữa.”
Giọng nói của Lý Sách trong trẻo êm tai, giống như làn gió lướt qua nước sông ấm áp ngày chớm xuân nhưng lúc này Dư Thanh Yểu lại nhận ra trong giọng nói đó ẩn chứa chút lãnh đạm.
Dư Thanh Yểu chưa từng thấy Lý Sách lạnh lùng như thế, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, lúc này giọng nói trầm thấp dịu dàng của Lý Sách lại đúng lúc vang lên ở phía sau.
“Thanh Yểu, về thôi.”
Dư Thanh Yểu bình tĩnh đưa tay lên, dùng mu ngón tay khẽ lau nước mắt, sau khi gật đầu ra hiệu với Diêu Linh Hồng mới xoay người đi về. Lúc đang ở dưới bậc thềm, nàng ngước đôi mắt hạnh lên, nhìn trộm Lý Sách một cái.
Mặc dù đã cố gắng che giấu nhưng khóe môi mím lại của hắn vẫn để lộ ra chút ít cảm xúc.
Dư Thanh Yểu vẫn chưa kịp phân tích tâm trạng của Lý Sách một cách tỉ mỉ thì đã bị Lý Sách bắt quả tang nàng đang nhìn trộm hắn, hắn buông lỏng đôi môi đang mím chặt lại của mình ra, sau đó cong lên thành một đường cong dịu dàng.
Lý Sách mìm cười với nàng.
Nụ cười này làm cho Dư Thanh Yểu không tiện tiếp tục bí mật dò xét tâm trạng của hắn nữa, nàng nhấc làn váy có hoa văn cỏ cây mùa thu màu sương lên rồi bước lên bậc thềm.
“Sao điện hạ lại ra đây?” Dư Thanh Yểu ngước mặt lên, nhỏ giọng hỏi.
Phúc Cát nói Lý Sách rất ít khi đến tiền viện, tuy rằng toàn bộ Lang viên đều là của hắn nhưng mà phạm vi hoạt động của hắn thường chỉ loanh quanh ở chính viện, rất ít khi đặt chân đến tiền viện và hậu viện.
Dư Thanh Yểu hơi lo rằng Lý Sách sẽ không vui khi nhìn thấy căn viện vốn đang tốt đẹp lại bị nàng biến thành thế này, nhưng mà cũng may từ lúc đến đây, dường như hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn hai vườn rau kia lấy một cái.
“Ta nhớ hôm qua nàng có nói Trương Các lão muốn tặng sách cho nàng, hôm nay Diêu thị lại đến đây cầu kiến nên ta mới đến xem thử.” Lý Sách cao hơn Dư Thanh Yểu hơn một cái đầu bởi vậy lúc nói chuyện với nàng hắn chỉ có thể hơi cúi đầu xuống.
Khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết một trên khuôn mặt đối phương mà đôi mắt vẫn còn hơi ửng đỏ của Dư Thanh Yểu lại vô cùng nổi bật.
Đôi mắt phượng của hắn kề sát lại.
“Vâng, Trương Các lão suy nghĩ chu đáo.” Dư Thanh Yểu nắm chặt lấy dải lụa tơ tằm trên eo, xoắn nó giữa những ngón tay của mình, rũ đôi mi dày xuống để che giấu sự cô đơn trong ánh mắt, hạ giọng nhẹ nhàng nói tiếp: “Cùng là vì muốn tốt cho thần thϊếp.”
Lý Sách không dễ dàng bị nàng lừa gạt, dịu dàng nói: “Đọc sách không phải là sở trường của nàng, cũng chẳng phải việc nàng yêu thích, nếu đã không thích cũng chẳng giỏi thì không cần phải làm mình khó xử.”
Dư Thanh Yểu kinh ngạc ngước mắt lên: “Sao điện hạ lại nói như thế?”