Trước khi cầu xin cô thỏa mãn nguyện vọng của mình, chắc là anh nên nói với cô một tiếng cảm ơn.
Trước khi anh chết đã có thể cảm nhận được thiện ý của con người.
Cũng là thiện ý duy nhất trong sinh mệnh của anh.
Cuống họng của Trình Thủy Nam đã thật lâu không phát ra tiếng, cho dù phải đối diện với sự tàn nhẫn cực hạn, anh cũng cắn chặt răng không phát ra một tiếng nào.
“Tôi…” Giọng nói anh khàn khàn thô ráp, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trước cửa nhà kho, vây tai dựng đứng trên mặt anh có hơi mở ra.
Trương Tịnh Thù không nhịn được tò mò và kinh ngạc.
Quả nhiên anh có thể nói chuyện.
Có điều cách nhả chữ không được rõ ràng.
Cả người Trình Thủy Nam đột nhiên run rẩy, anh bất lực gục đầu xuống, cuộn thành một khối núp ở góc tường, máu chảy nhỏ giọt tạo thành những giọt nước quanh người anh.
Trương Tịnh Thù phát hiện hơi thở chết chóc trên người anh càng nồng hơn.
Cô vừa định nói gì đó để khiến tâm tình hòa hoãn lại.
Thì anh bỗng nhiên mở miệng, giọng nói của trẻ sơ sinh có hơi khó nghe: “Mau… Đi, bọn họ tới…”
Nhịp tim Trương Tịnh Thù đột nhiên tăng tốc.
Cổ tay người cá bị xích sắt xuyên qua, buộc vào trong vòng sắt được chế tạo đặc biệt dưới mặt đất.
Hôm nay cô không thể mang anh đi.
Trương Tịnh Thù nhanh chóng nhét đồ của mình vào trong ba lô, nói: “Ngày mai tôi sẽ tới. Tôi sẽ nghĩ cách bẻ xích sắt.”
Cái đầu rũ xuống của Trình Thủy Nam nâng lên, ánh mắt căng thẳng và bất an nhìn bóng lưng vội vã của Trương Tịnh Thù. Khi cô sắp rời khỏi nhà kho, rốt cuộc anh cũng lấy lại tinh thần, giọng nói quan tâm và cảm kích: “Đừng quay lại… Chỗ này, rất nguy hiểm…”
Anh không biết Trương Tịnh Thù có nghe thấy lời nói cuối cùng của anh hay không. Bóng dáng không hề ngừng lại của cô rời khỏi tầm mắt anh. Ánh sáng yếu ớt trong nhà kho trong chớp mắt dường như biến mất, bóng đen tanh tưởi như bao phủ lấy anh.
Bên ngoài cửa sổ, bóng cây lắc lư, dường như có thể thấy được những ánh sao lấp lánh trên bầu trời đen thẫm.
Trương Tịnh Thù tốt đẹp giống như một giấc mơ.
Một giấc mơ mà cho dù tỉnh táo anh cũng không dám tưởng tượng.
Tiếng ô tô vang vọng đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh của đêm tối. Những tiếng khoác lác xen lẫn với những lời bẩn thỉu của người đàn ông say rượu truyền vào trong nhà kho.
Trình Thủy Nam nhắm mắt lại.
Anh đã tỉnh khỏi giấc mơ.
…
Trương Tịnh Thù ngồi vào trong xe, l*иg ngực bởi vì chạy quá nhanh mà không ngừng phập phồng. Không gian kín mít trong xe khiến tâm tình căng thẳng của cô nhanh chóng tỉnh táo, lập tức cảm thấy ảo não và tự trách vì không thể mang người cá đi.