Ly Nguyệt cũng không thay y phục, cho dù bộ triều phục màu tím này quả thực nặng nề, khiến cho y dù có ngồi cũng vô cùng bất tiện không thoải mái.
Nhưng nghĩ đến lát nữa Chu Thiệu Anh nhìn thấy mình, không tìm được lý do để không hành lễ, y lại vô cùng vui vẻ, nhẫn nhịn ngồi trên giường.
May mà sau khi Chu Thiệu Anh về phủ vậy mà rất nhanh đã đến tìm y.
Ly Nguyệt thầm nghĩ, Chu Thiệu Anh cũng không nhịn được như vậy hả, quả nhiên là bị cướp mất viện nên trong lòng không thoải mái.
Y phất tay để cho Chu Thiệu Anh đi vào.
Chỉ là sau khi thật sự gặp mặt, sự việc phát triển hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ly Nguyệt.
Chu Thiệu Anh này sao lại giỏi ăn nói như vậy? Trong mơ chẳng phải hắn rất thanh cao hay sao?
Ly Nguyệt bị Chu Thiệu Anh khen đến mức choáng váng, lòng thù hận với hắn trong lòng vậy mà giảm đi không ít.
Đặc biệt là sau khi Chu Thiệu Anh là đệ tử quan môn của một vị đại nho rất nổi tiếng, vậy mà lại khen y đọc sách tốt, bức thư viết có tài văn chương, còn muốn giới thiệu danh sư thanh lưu cho y.
Ly Nguyệt vui vẻ tặng cho hắn một miếng ngọc bội.
Chu Thiệu Anh lập tức đeo lên người, biểu hiện vô cùng coi trọng.
***
Mục Châu là con trai độc nhất của lão vương gia.
Đương nhiên bây giờ vẫn là "cữu cữu" của Ly Nguyệt.
Quan hệ của hắn ta và Chu Thiệu Anh thật ra rất tốt.
Những năm đầu, bọn họ cùng bái sư đại nho quốc tử tiến sĩ đương thời Đường Minh Đạt. Chỉ là sau này Mục Châu bỏ văn theo võ, chạy đến biên cương ở mười năm. Đường Minh Đạt không ủng hộ sự lựa chọn của người đồ đệ đắc ý này, cho nên sau đó Mục Châu và Chu Thiệu Anh cũng mất liên lạc.
Bây giờ hắn ta trở về, lại bị đương kim Thiên tử nhét thêm một người tỷ tỷ.
Mục Châu không có ý kiến gì về chuyện này, hắn ta luôn là người rất bình tĩnh, có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất trong hoàn cảnh khốn cùng.
Ví dụ như lúc kinh thành bởi vì tranh giành ngôi vị Hoàng đế mà rối ren, hắn ta kịp thời nhìn thấy kết quả không thể cứu vãn có thể sẽ xảy ra, nếu lúc đó vẫn ở lại kinh thành bước vào triều đình, chắc chắn hắn ta phải chọn phe cánh.
Vì vậy, hắn ta dứt khoát bỏ bút tòng quân, đến biên cương.
Sự thật chứng minh lựa chọn của hắn ta là đúng, những đệ tử tông thất não tàn ở kinh thành đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng bị thanh trừng bây giờ đã biến thành tro bụi ở bãi tha ma, ngay cả một tấm bia tử tế cũng không ai dám dựng cho bọn họ.
Bây giờ thậm chí hắn ta còn bởi vì "tỷ tỷ" bị nhét vào này, có thể thừa kế thêm tước vị vương gia, hắn ta còn gì không hài lòng nữa?
Phải biết rằng vốn dĩ tước vị này đến tay lão vương gia là không còn nữa.
Đương nhiên, về những lời đồn đại về Ly Nguyệt, trên đường về kinh thành hắn ta cũng nghe không ít. Chỉ nghe lời đồn đại thì đó là hình tượng một người ngả ngớn, hư vinh, tham lam.
Một ngày trước khi phủ Anh Quốc công mở tiệc cho Ly Nguyệt, Mục Châu mời Chu Thiệu Anh ra ngoài ăn cơm.
Mười năm không gặp, thiếu niên lúc nhỏ trầm ổn ít nói năm đó đã trở thành công tử quý tộc nổi tiếng khắp kinh thành, Mục Châu không khỏi cảm thán: "Ngươi thay đổi nhiều thật đấy."
Chu Thiệu Anh nhìn Mục Châu một cái, hắn có chút không tập trung: "Huynh cũng vậy."
Ở biên cương mười năm, vị tiểu công tử vương phủ thanh nhã từng được rất nhiều người ở kinh thành khen ngợi năm đó, bây giờ vô cùng sắc bén tuấn mỹ, ra ngoài mang theo sự sắc sảo, giống như một thanh bảo kiếm tuyệt thế vừa ra khỏi vỏ đã thấy máu.
Hai người đều im lặng.
Mười năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc khiến hai người vốn dĩ thân thiết như huynh đệ không còn lời nào để nói.
Mục Châu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nghe nói viện của ngươi bị đệ đệ kia chiếm rồi?"
Chu Thiệu Anh vốn đã hoàn hồn, nghe thấy lời Mục Châu nói thì suy nghĩ lại có chút bay xa.
Hắn nhớ tới ngày hôm đó, vốn dĩ mang theo chút khó hiểu và tức giận đi tìm người đệ đệ chưa từng gặp mặt này. Trên đường đi hắn đã nghĩ rất nhiều đến những cảnh tượng và cuộc đối thoại có thể xảy ra khi hai người gặp mặt, suy đoán rất lâu xem sự thù hằn của đối phương đến từ đâu, hắn phải ứng phó giải quyết như thế nào.
Nhưng tất cả những suy nghĩ phức tạp đó, đều dừng lại đột ngột sau khi bước vào cánh cửa kia.
Có thể nói, lần đầu tiên trong đời, hắn không còn suy nghĩ gì nữa, chân giống như mọc rễ tại chỗ, suy nghĩ cũng hoàn toàn không thể xoay chuyển.
Chu Thiệu Anh đã đi học tập ở rất nhiều nơi, Giang Nam nhiều mỹ nhân tài tử, Giang Bắc cũng không thiếu nam nữ dung mạo tuyệt thế được săn đón khen ngợi.
Tất cả những thứ này trong mắt Chu Thiệu Anh đều là phù du, hắn vẫn có thể yên lặng cầm sách đọc, có thể đứng trên bờ ruộng xem bách tính làm việc mà âm thầm lập nên chí hướng tương lai, nỗ lực vì nó.
Nhưng lúc này tất cả mọi thứ đều bị phá vỡ.
Lần đầu tiên hắn biết được mình cũng là kẻ phàm phu tục tử bị vẻ bề ngoài mê hoặc.