Bia Đỡ Đạn Xuyên Thành Vạn Người Mê

Quyển 1 - Chương 23

Ly Nguyệt nghe thấy Chu Thiệu Nguyên xin lỗi, cũng không có ý đi xuống bậc thang hoặc cho Chu Thiệu Nguyên chút mặt mũi: "Biết lỗi rồi, còn không sửa? Bảo người của huynh thả Lâm Mộc ra, mở cửa viện, ta muốn đi gặp ông ngoại của ta."

Chu Thiệu Nguyên nói: "Hai ngày nữa chính là ngày đệ được ghi vào gia phả, ngày hôm đó ông ngoại đệ nhất định sẽ đến, đến lúc đó đệ muốn bồi dưỡng tình cảm với ông ngoại thế nào cũng được."

Ly Nguyệt dừng lại một chút, suy nghĩ theo lời Chu Thiệu Nguyên, lắc đầu: "Ngày hôm đó quá đông người."

Chu Thiệu Nguyên im lặng một lúc.

Hắn hiểu ý của Ly Nguyệt, ngày hôm đó y bận khoe khoang với người khác, không rảnh bồi dưỡng tình cảm với ông ngoại.

May mà Chu Thiệu Nguyên còn có lý do thoái thác: "Hơn nữa ta nghe nói gần đây ông ngoại của đệ bị bệnh, hai ngày trước chẳng phải đệ cũng bị bệnh một trận sao? Bây giờ đệ đi gặp ông ấy, vốn dĩ thân thể ông ấy đã không tốt, lại nhìn thấy đứa cháu ngoại duy nhất này cũng ốm yếu bệnh tật sẽ đau lòng nhường nào chứ?"

Con ngươi đen như mực của Ly Nguyệt mang theo chút tức giận: "Huynh nói ai ốm yếu bệnh tật? Nguyền rủa ai đó?"

Y hắt nước bẩn lên người Chu Thiệu Nguyên: "Có phải trong lòng huynh đang mong ta chết sớm không?"

Khuôn mặt luôn ôn hòa trước mặt Ly Nguyệt của Chu Thiệu Nguyên đột nhiên nghiêm nghị, lông mày đen rậm cũng nhíu chặt: "A Nguyệt, đệ đang nói bậy gì vậy?"

Hắn nghiêm khắc cảnh cáo Ly Nguyệt: "Đừng dùng chữ chết lên người mình."

Sau đó Chu Thiệu Nguyên còn có chút mê tín mà vội vàng lẩm bẩm trong miệng: "Có yêu quái nào thì đừng trách, trẻ con nói không kiêng kỵ, có yêu quái nào thì đừng trách..."

Ly Nguyệt cũng rất tiếc mạng, sau khi nghe thấy lời Chu Thiệu Nguyên nói, y mới chậm chạp nhận ra mình nói như vậy quả thực có chút không may mắn, y mím môi không nói, nhưng cũng không muốn nhận lỗi.

Dù sao cũng là lỗi của Chu Thiệu Nguyên, nếu Chu Thiệu Nguyên không ngăn cản mình, y sẽ nói như vậy sao?

Ly Nguyệt càng nghĩ càng thấy có lý, y vừa định mở miệng nói chuyện, Chu Thiệu Nguyên lại nói: "Chốc nữa Thiệu Anh sẽ về."

Câu này có sức sát thương rất lớn.

Giữa việc bồi dưỡng tình cảm với ông ngoại đang bị bệnh, và việc vênh váo khoe khoang trước mặt Chu Thiệu Anh, Ly Nguyệt do dự.

Chu Thiệu Nguyên thấy y rõ ràng có chút dao động, lại thêm một câu: "Đệ được phong làm hầu gia, sau khi Thiệu Anh về phủ nhất định sẽ đến bái kiến đệ."

Ly Nguyệt cũng nghĩ đến, bây giờ Chu Thiệu Anh chỉ là thứ tử của phủ Anh quốc công, bái kiến với y phải hành lễ.

Chu Thiệu Anh, hành lễ với mình.

Ly Nguyệt không do dự nữa: "Thôi vậy, ông ngoại bị bệnh, quả thực không nên quấy rầy, đệ ở nhà gặp nhị ca trước vậy."

Chu Thiệu Nguyên thầm nói xin lỗi với Chu Thiệu Anh trong lòng. Tuy rằng vị lão vương gia kia không có quyền không có thế là nhân vật bên lề, nhưng lại có một đứa con trai không dễ chọc, bây giờ trên danh nghĩa cũng là cữu cữu của Ly Nguyệt.

Ly Nguyệt một mình đi bái phỏng, sẽ gặp phải chuyện gì cũng không biết, có lẽ đối phương sẽ không làm gì cả, nhưng Chu Thiệu Nguyên không hy vọng Ly Nguyệt có một chút khả năng bị tổn thương nào.

***Đọc tại Truyện HD để cập nhật chương mới nhanh nhất***

Chu Thiệu Anh về đến phủ Anh quốc công, trước tiên đi vào viện "của mình".

So với viện trước đó cũng không kém hơn bao nhiêu, nếu thật sự phải nói có khuyết điểm gì, thì chính là hơi xa chủ viện một chút, việc này đối với Chu Thiệu Anh không đáng là gì.

Thư đồng ngược lại thật sự tức giận, oán trách gã sai vặt dẫn đường bên cạnh: "Tiểu thiếu gia Ly Nguyệt mới đến này cũng quá ngang ngược rồi, vậy mà lại bài xích nhị thiếu gia như vậy, chẳng lẽ hắn không biết thái phu nhân thương nhất chính là nhị thiếu gia sao?"

Không ngờ gã sai vặt vốn luôn cung kính lại đột nhiên dừng bước, gã lạnh lùng nói: "Tiểu thiếu gia là người rất tốt, ngươi không có tư cách nói xấu ngài ấy."

Thư đồng sửng sốt.

Chu Thiệu Anh như có điều suy nghĩ, hắn không có ấn tượng tốt gì với Ly Nguyệt, nhưng cũng biết đối phương làm ra hàng loạt hành động này, đại khái không thể xem thường. Hơn nữa không biết vì sao đối phương lại có địch ý rất lớn với mình.

Bây giờ xem ra, không nói những chuyện khác, về khoản lấy lòng người, đối phương hẳn là rất có bản lĩnh.

Điều này, sau khi đến viện xa lạ đã được chứng thực.

Cái viện thoạt nhìn được quét dọn sạch sẽ gọn gàng, kỳ thật bàn ghế trong phòng ngủ đều phủ một lớp bụi dày.

Chu Thiệu Anh thản nhiên nhìn một cái, nói với thư đồng: "Đi thôi."

Thư đồng không kịp phản ứng: "Nhị thiếu gia, đi đâu?"

Chu Thiệu Anh nói: "Đi chúc mừng vị đệ đệ kia của ta được phong làm Bình Tân hầu."

Thuận tiện xem thử, rốt cuộc mình đã đắc tội với người ta chỗ nào.