Để đạt được hiệu quả như hắn mong muốn thì Mục Tông phải nhanh chóng trở về cung.
Vì vậy, y không như hai ngày trước an ủi Mục Tông, mà tự cho là đủ uyển chuyển nói: "Ngươi ở đây dưỡng thương bao nhiêu ngày, ngươi không lo lắng gia đình ngươi sốt ruột sao?"
Mục Tông im lặng một lúc.
Thiếu niên trước mặt tự cho là ngụy trang rất tốt, không nhận ra đây là lần đầu tiên y hỏi về thân thế của hắn.
Trước đây, đối với người bị truy sát và bị thương nặng không rõ lý do, thậm chí y còn không mấy hứng thú với tên thật của đối phương.
Nhìn thấu được tâm cơ của Ly Nguyệt, Mục Tông cũng không có cách nào, thậm chí còn phải phối hợp.
Dỗ dành Ly Nguyệt đôi khi thật sự rất đơn giản: "Ta không có người thân."
Thấy hàng mi dày và đen nhánh của thiếu niên run rẩy vì lúng túng, trong mắt người nọ phản chiếu hình ảnh của chính mình, Mục Tông cuối cùng cũng có chút hài lòng, hắn chuyển câu chuyện: "Nhưng ta thực sự phải về nhà xử lý một số việc rồi."
Ly Nguyệt lén thở phào nhẹ nhõm: "Cần ta giúp không?"
Niềm vui sắp đạt được hòa quyện với sự khẩn trương khiến Ly Nguyệt không tự chủ được mà nghiêng người về phía trước.
Mục Tông nghe thấy tiếng chuông leng keng trong trẻo bên tai, ánh mắt không khỏi bị âm thanh thu hút, va vào cổ trắng nõn gần sát bên, mũi hắn ngửi thấy hương thơm ngày càng đậm, vừa thanh khiết vừa ngọt ngào, khiến lưng hắn tựa vào gối mềm như thể bị lông vũ nhẹ nhàng gãi.
Âm thanh chuông là do chiếc khóa trường thọ mà Ly Nguyệt đeo tạo ra.
Đây vốn là đồ chỉ trẻ con mới đeo.
Chỉ là trong thời gian dài Ly Nguyệt dưỡng bệnh tại phủ Anh quốc công, bởi vì cơ thể yếu ớt, một trận phong hàn cũng có thể kéo dài không dứt.
Điều này làm cho thái phu nhân vừa hổ thẹn vừa buồn bã, từng đến chùa Bạch Mã một lần để cầu cho y chiếc khóa trường thọ này.
Bà dặn dò Ly Nguyệt nhất định phải đeo đủ ba tháng, để khóa chặt sinh mạng của y.
Ly Nguyệt vốn không mấy tin tưởng, nhưng kỳ lạ là, sau khi đeo vào, phong hàn của y thật sự dần dần cải thiện, không còn tái phát nữa.
Bởi vì giấc mơ tiên tri kỳ lạ đó, cuối cùng Ly Nguyệt vẫn không tháo ra. Dù có bao nhiêu vinh hoa phú quý, cũng phải có mạng để hưởng thụ.
Ban đầu y rất ghét tiếng chuông của khóa trường thọ, bây giờ thì đã quen, thậm chí y còn tự động bỏ qua âm thanh gần như không có đó.
Vì vậy, y hoàn toàn không nhận ra Mục Tông có gì đó khác thường: "Sao ngươi không nói gì?"
Mũi Mục Tông chỉ cách Ly Nguyệt khoảng nửa tấc, gần như chỉ cần cử động một chút là có thể chạm vào nhau, bên tai hắn là tiếng chuông thanh thúy, hương thơm ngấm vào xương tủy, thế nhưng thiếu niên xinh đẹp đến mức khiến người ta tình nguyện làm bụi dưới chân y vẫn không hay biết đang trêu chọc.
Lúc này, cảm giác đau đớn là cách nhanh nhất để hắn tỉnh táo hơn một chút.
Vết thương bị xé vui vẻ chảy ra dòng máu uốn lượn, từ từ thấm ướt áo trên bụng, sắc mặt hắn hơi tái đi, nhưng ánh mắt cuối cùng cũng tỉnh táo và sáng sủa hơn một chút: "Không cần ngươi tiễn."
Chỉ là giọng nói của hắn vẫn khàn đặc như cũ, hệt như một lữ khách trong sa mạc ba ngày không uống nước, tuyệt vọng: "Chỉ là tiểu thiếu gia đã giúp ta rất nhiều, sau này nhất định ta sẽ có hậu tạ, hy vọng tiểu thiếu gia không từ chối."
Ly Nguyệt nghe Mục Tông nói, tâm trạng trở nên phấn chấn, môi y cuối cùng cũng cong lên, trong mắt Mục Tông giống như một tiểu thần tiên từ trên mây ban cho trời hạn gặp mưa.
"Vậy khi nào ngươi về? Chiều nay sao?"
Nếu không phải đã gần đến giờ ăn trưa, Ly Nguyệt thậm chí không muốn giữ lại hắn ăn một bữa.
Y đã không thể chờ đợi để nhìn thấy hào quang của mình trong vài ngày tới.
Mục Tông trong ánh mắt sáng ngời mong đợi của thiếu niên đành gật đầu: "Đúng vậy, đây chính là dự định của ta."
Ly Nguyệt nhận được câu trả lời thì hài lòng, cũng không có ý định ở lại lâu.
Thiếu niên bước đi nhẹ nhàng, miệng ngân nga một giai điệu lộn xộn, rời khỏi căn phòng được bày trí vô cùng xa hoa.
Đằng sau, đôi mắt đen sâu thẳm của Mục Tông không chớp một lần nào, chăm chú nhìn theo bóng lưng người kia, đôi mắt dường như không cho ánh sáng nào lọt vào lúc này hết sức chuyên chú, cùng với những cảm xúc khó diễn tả được thành lời.
Ánh mắt này, nếu có một vị sư trong chùa Bạch Mã ở đây, tình cờ nhìn thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy quen thuộc.
Mỗi người đi đến đường cùng, chịu đựng cực khổ, mang theo chút hy vọng cuối cùng từ chân núi chùa Bạch Mã, ba bước lạy một cái, chín bước dập đầu đi lêи đỉиɦ núi, quỳ dưới chân tượng Phật nhìn xuống chúng sinh, thành tâm cúi đầu, sẽ lộ ra ánh mắt như vậy.
Vào buổi chiều ngày Mục Tông rời đi, Ly Nguyệt cũng cầm bùa bình an mà mình cầu cho thái phu nhân trở về phủ Anh quốc công.
Y đã ở chùa Bạch Mã quá lâu.
Chỉ là lần trở về này, trong xe ngựa, ngoài y ra, còn có một người sắc mặt tái nhợt là Chu Thiệu Nguyên.