Mục Tông đôi khi thể hiện quá mức như không có chuyện gì xảy ra, đến nỗi Ly Nguyệt thỉnh thoảng có cảm giác rằng cơ thể hắn rất khỏe mạnh.
Nếu như y không tận mắt thấy đại phu chữa trị cho Mục Tông như thế nào
Mục Tông bị thanh kiếm xuyên qua bụng, cần phải thay thuốc thường xuyên.
Khi thay thuốc còn phải cắt đi phần thịt đã mưng mủ, thối rữa.
Ngoài ra, ngực của hắn có một vết thương do trúng tên rất sâu, đại phu nói nếu lệch thêm hai thốn nữa, Mục Tông sẽ không tỉnh lại được.
Mũi tên đã vỡ thành nhiều mảnh trong thịt, đại phu không thể lấy ra hết một lần, chỉ có thể mỗi lần thay thuốc lại xé mở vết thương đã lành hơn một chút, từ từ lấy ra những mảnh mũi tên.
Quá trình cứ lặp đi lặp lại.
Trong quá trình này, Mục Tông vẫn giữ được vẻ mặt không đổi.
Ly Nguyệt bẩm sinh rất nhạy cảm với đau đớn, vì vậy y rất sợ đau, vì thế mà không thể không cảm thấy kính nể đối với Mục Tông như vậy.
Y tự cho rằng mình đã giấu kín cảm xúc rất tốt.
Tuy nhiên, Mục Tông lại có thể nhìn thấu ngay lập tức.
Điều này khiến Mục Tông rất đau đầu vì sự xa cách mà Ly Nguyệt mang lại.
Mặc dù Mục Tông thật ra không muốn làm Ly Nguyệt sợ hãi.
Dù sao, đôi mắt sáng như sao của thiếu niên lúc đó, bởi những vết thương xấu xí ấy mà trở nên ảm đạm hơn, môi của y, vốn đã tươi thắm hơn cả hoa hồng nở rộ trong Ngự Hoa Viên, cũng bị cắn đến trắng bệch, thậm chí Mục Tông còn có thể thấy rõ một giọt máu tròn lăn từ giữa môi dưới của y.
Mục Tông vốn nghĩ rằng linh hồn của mình đã trở nên chết lặng trong những mưu mô ở hậu cung, trong máu tươi của tiền triều, ngoài cảm giác tuyệt vời khi gần cái chết, không còn gì có thể làm cho linh hồn hắn trở nên ảm đạm không ánh sáng, cứng rắn giống như gỗ chết lại có chút dao động.
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy cơ thể và linh hồn cùng rung động.
Vết thương do bị tên xuyên qua dường như bị một con ong có nọc độc đâm mạnh vào, đau đớn khoét thịt đυ.c xương.
Càng như vậy, hắn càng thể hiện vẻ thản nhiên, không muốn làm cho tiểu công tử xinh đẹp như thần tiên, vốn nên cao cao tại thượng ở trên mây sợ hãi.
Chỉ là không ngờ lại tạo ra hiệu ứng hoàn toàn ngược lại.
Ly Nguyệt mặc dù có chút sợ hãi Mục Tông như vậy, thế nhưng mong muốn trở thành Thế tử của phủ quốc công đã chiến thắng tất cả, y tiếp tục hoạt động bên cạnh Mục Tông.
Điều này cũng cho Mục Tông cơ hội để cứu vãn.
"Bây giờ ngươi cảm thấy khá hơn chưa?" Ly Nguyệt đặt thuốc đã sắc bên cạnh tay Mục Tông.
Hôm nay Ly Nguyệt mặc quần áo màu xanh lam, ống tay áo thêu họa tiết rất phức tạp, dưới vạt áo là một khối ngọc bích không tì vết, xung quanh ngọc bích được trang trí bằng vàng tinh xảo lộng lẫy.
Đây vốn là một bộ trang phục có phần lòe loẹt, thế nhưng Ly Nguyệt không hề bị nó che lấp, tóc y đen nhánh, làn da được bộ y phục màu xanh làm nổi bật lên màu trắng lạnh, môi y lại trở nên đỏ hơn một chút.
Tựa như hồng mai giữa nền tuyết trắng ngần.
Dung mạo của y quá đôi nổi bật, luôn mang đến cho người ta cảm giác không phải người phàm, sớm muộn gì cũng thoát ly khỏi trần gian.
Mặc như vậy rõ ràng là tiểu công tử được nuôi dưỡng cẩn thận trong gia đình danh giá, lại càng mang đến cảm giác hồng trần hơn.
Mục Tông không chớp mắt nhìn Ly Nguyệt, hơi thở của hắn nhẹ nhàng kéo dài, bề ngoài có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nhịp tim của hắn từ khi nghe thấy tiếng bước chân của Ly Nguyệt ngoài cửa, đã bắt đầu đập nhanh không ngừng.
"Khá hơn nhiều rồi." Mục Tông không do dự.
Rốt cuộc hắn là người dẫm lên xương trắng một đường đi lên tới địa vị đế vương. Sau khi nói xong câu này, hắn lập tức nhận ra có điều không đúng. Khi thấy Ly Nguyệt quả nhiên trong đáy mắt mang theo sự xa lạ quen thuộc, mà bước chân vô thức di chuyển, đôi mắt đen nhánh của y thoáng hiện sự chán nản không rõ ràng. Mục Tông không chớp mắt, ngay lập tức tự nhiên đổi sang một cách nói khác: "Trước đây đau đến mức sống không bằng chết, bây giờ lặp đi lặp lại thì cũng đã dần quen."
Người từ trước đến nay đứng trên cao vốn dĩ lạnh lùng mà lại nói ra những lời như vậy chắc chắn khiến người khác rất xót xa.
Nhưng Ly Nguyệt không hề cảm thấy Mục Tông đáng thương, hay nảy sinh chút lòng thương hại nào.
Hai ngày qua, y thật sự có chút thiếu kiên nhẫn.
Chu Thiệu Nguyên sắp tỉnh lại rồi, tại sao Mục Tông vẫn chưa nói cho y biết thân phận thật sự, sau đó trở về cung báo đáp mình?
Chỉ còn vài ngày nữa, sẽ đến ngày Anh quốc công hứa hẹn sẽ thêm y vào gia phả, tổ chức yến tiệc.
Đến lúc đó, những quyền quý thanh lưu ở thượng kinh sẽ biết rằng từ nay y chính là tiểu thiếu gia được thêm vào gia phả của Anh quốc công, là đích tử danh chính ngôn thuận.
Thế nhưng Ly Nguyệt lại muốn phải nổi bật hơn.
Ngày đó chắc chắn sẽ có nhiều người trước đây coi thường y sẽ đến, mặc dù Ly Nguyệt hiểu rằng hiện tại bọn họ không biết gì cả, nhưng điều đó không cản trở được tâm trạng hãnh diện muốn khoe khoang của y.
Chu Thiệu Nguyên là đích trưởng tử, thân phận đích tử của Ly Nguyệt không thể so với hắn.
Chu Thiệu Anh là đệ tử quan môn của một đại nho, thậm chí không ngoài dự đoán, sau kỳ thi Hương sẽ trở thành người đỗ đầu được mọi người khen ngợi. Ly Nguyệt chỉ có thân phận đích tử cũng không thể so với sự đắc ý của hắn.