Bổn Tọa Thật Sự Không Có Bỏ Linh Sủng Không Nuôi

Chương 6

Phong Từ thở phào một hơi, nhưng không đợi y lại giải thích, trong rừng bỗng nhiên giơ lên một trận gió tà cổ quái.

Phía sau bọn họ, sâu trong rừng cây hắc ám, từng đoàn ngọn lửa u lam dần dần sáng lên.

“ A ——! ” Mạnh Trường Thanh sợ tới mức vừa lăn vừa bò, chỉ vào ngọn lửa kia, “ Chính, chính là nó, nó lại đuổi theo! ”

Phong Từ hỏi: “ Chính là thứ này hại chết sư huynh đệ ngươi? ”

“ Là sư huynh đệ chúng ta! ” Mạnh Trường Thanh nói, “ Tà hỏa kia rất lợi hại, dù là pháp thuật nào cũng ngăn không được nó, tưới cũng tưới không tắt, đυ.ng tới người liền sẽ thiêu cháy. La sư huynh Chu sư đệ bọn họ, đều là bị sống sờ sờ thiêu chết! ”

Mạnh Trường Thanh dùng sức túm y: “ Sư đệ, chúng ta chạy mau, nếu không sẽ không kịp mất—— ”

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Ngọn lửa càng cháy càng mãnh liệt, chỉ trong giây lát cũng đã đốt tới trước người hai người. Mạnh Trường Thanh liều chety, chắn ở phía trước: “ Sư đệ đệ trốn trước đi, ta cản nó lại, đệ lợi hại hơn ta, chạy đi còn có thể giúp ta báo thù! ”

“ Còn không phải chỉ là cái tà trận, ta sợ ngươi chắc! ” Mạnh Trường Thanh hét lớn một tiếng, duỗi tay đến bên hông sờ bội kiếm của mình.

Lại sờ vào trống rỗng.

Hắn quay đầu lại, lại thấy thiếu niên phía sau không biết từ khi nào đã cầm lấy bội kiếm của hắn, cử ở trước mặt cẩn thận đánh giá.

“ Trốn gì mà trốn, không tiền đồ. ” Thiếu niên lười biếng trào phúng một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ.

Trong rừng cây đột nhiên hiện lên một đạo kiếm quang.

Phong Từ trở tay nắm lấy chuôi kiếm, đâm sâu vào mặt đất.

Kiếm mang thuần trắng hình thành một tấm chắn ở bên cạnh bọn họ, ngọn lửa kia thế tới rào rạt đánh thẳng vào kiếm trận, nháy mắt hóa thành khói trắng.

Bóng kiếm hàn quang, chiếu sáng nơi rừng cây hắc ám này đến phảng phất như ban ngày.

“ Đệ…… Đệ…… ” Mạnh Trường Thanh hơi hơi hé miệng, kinh ngạc đến mức nói không nên lời.

Thiếu niên nửa quỳ trên mặt đất, vạt áo bị lửa đốt đến rách nát không gió tự bay. Miệng vết thương trên người y thậm chí còn đang đổ máu, máu từ trán chảy xuống cằm, lại chậm rãi nhỏ xuống nền tuyết, dưới kiếm quang tái nhợt có vẻ có chút quỷ dị.

Chạm đến ánh mắt hắn, Phong Từ nhẹ nhàng cười với hắn: “ Các ngươi không phải là ngẫu nhiên đâm vào trận pháp này nhỉ? ”

Phong Từ cực kỳ am hiểu thi pháp bày trận, tà hỏa này vừa xuất hiện y liền nhìn ra được, đây không phải là trận pháp sẽ chủ động công kích người, trừ phi……

Có người mạnh mẽ phá trận.