Mã Thái Thủ thấy sắc mặt Lục Trăn vẫn bình thường giúp hắn đắp chăn, thầm nghĩ nàng là người lấy đại cục làm trọng, nhìn nàng một cái rồi nhấc chân đi ra cửa, Lục Trăn liền hiểu ý đi theo.
Ở trong phòng, Mã Thông đang hầu hạ Mã Văn Tài rửa mặt chải đầu.
Mã Thái Thủ nhìn nàng thấp giọng nói: “Tính cách Văn Tài có chút quái gở, con cố gắng chịu khó một chút:
Lục Trăn ngoan ngoãn gật đầu, đáp: “Người bệnh tất nhiên tâm tình không tốt, con sẽ càng tận tâm đối tốt với hắn hơn, cơ thể tốt lên thì tâm tình cũng sẽ tốt theo”
Mã Thái Thủ hơi hơi gật đầu, lại nói với nàng nếu có yêu cầu gì thì có thể trực tiếp phái người đến gặp quản gia để lấy, chỉ cần chiếu cố Mã Văn Tài là được.
Lục Trăn lén gọi Mã Thông đến để hỏi về thói quen sinh hoạt thường ngày của hắn, lại nghe Mã Thống cúi đầu thở dài nói hắn trước giờ vẫn không chịu uống thuốc, ai khuyên cũng không được.
Nàng cảm thấy hắn có vẻ không thích nhiều người ầm ĩ, hạ nhân tuy nhiều nhưng tất cả đều ở gian ngoài, dù là một tiếng ho khan cũng không nghe thấy. Hắn cũng không có thị tì bên người, hầu hạ vẫn luôn do một tay Mã Thống là thư đồng lúc còn ở thư viện.
Lục Trăn trong lòng tự biết tuy có thể chữa được bệnh cho hắn, cũng không thể chữa được tâm bệnh… Nhưng nàng sao có thể trơ mắt nhìn hắn tự huỷ hoại chính mình như thế, hắn hiện tại vẫn đang mới thời niên thiếu, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ là có thể khôi phục, nếu bệnh tình lại đi xuống… Nàng có chút lo lắng
Lục Trăn dùng mu bàn tay để thử độ ấm của thuốc, không nóng quá cũng không lạnh quá, vừa đủ để uống.
“Uống thuốc” nàng bưng chén thuốc đi tới mép giường, Mã Văn Tài dựa đầu vào gối, ngoảnh mặt làm ngơ.
Không uống thuốc thì làm sao hết bệnh được?
Nàng cau mày, lặng im một lúc lâu, đột nhiên duỗi tay nắm mũi hắn.
“Nàng!”
Hắn lắp bắp kinh hãi, đôi mắt trừng lớn, mới vừa mở miệng quát một câu đã bị chén thuốc chặn lại, một chén thuốc cứ như vậy bị rót xuống.
Nàng dám!
Mã Văn Tài vừa tức vừa bực, đôi mắt trừng nàng gắt gao, trên mặt vốn tái nhợt lại có vài tia huyết sắc.
Lục Trăn cầm khăn lau vết thuốc còn sót lại bên miệng hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta nghe người ta nói chàng luôn không chịu uống thuốc, ta thật sự không nghĩ ra biện pháp nào khác, xin lỗi, thuốc đắng dã tật, có khó chịu không? Có muốn ăn một chút mứt hoa quả không?”
Hắn dùng ánh mắt nhìn nàng như muốn hỏi sao ngươi có thể nói nhiều như vậy. Lục Trăn nhoẻn miệng cười, nhìn hắn nói: “Không biết vì sao vừa thấy chàng là ta lại có rất nhiều muốn nói”
Mã Văn Tài hừ lạnh một tiếng, nàng nhấp môi nói: “Được rồi, về sau ta sẽ chỉ nói với chàng một câu thôi, được không?”
Hắn chống tay ngồi xa nàng ra, cắn răng cố nói ra mối chữ “Dù là nửa câu ta cũng không muốn nghe”.