Trong trường học, không bao giờ có bí mật.
Chưa đầy một ngày, tin tức “Tiêu Dĩ Hằng thẳng thừng từ chối một nữ sinh Omega lớp 10 trước mặt hàng trăm học sinh” đã lan khắp toàn trường.
Khi Lệ Chanh bước vào lớp, khắp nơi đều vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Trong lòng cậu đầy tò mò, tiện tay tóm lấy một đàn em beta, hỏi: “Hoàng Diệp Luân, tụi mày đang bàn tán cái gì đấy?”
Nếu phải phân cấp độ đàn em, thì Hoàng Diệp Luân – đồng đội trong đội bơi – chắc chắn là tâm phúc số một của Lệ Chanh.
Cậu ta giống như thái giám tổng quản đáng tin cậy nhất bên cạnh hoàng đế… khụ, không, phải là thị vệ thân cận mới đúng.
Nhiệm vụ hàng ngày của cậu ta là làm fan cuồng trung thành, tận tụy bám theo đàn anh, không ngừng xu nịnh.
Hoàng Diệp Luân chẳng giỏi làm gì cả, nhưng hóng hớt thì đứng đầu bảng.
Thấy Lệ Chanh có hứng thú, cậu ta lập tức tuôn ra mọi chuyện xảy ra ở căng tin hôm qua, diễn lại từng chi tiết như thật.
Học muội đã nói gì, Tiêu Dĩ Hằng phản ứng ra sao, đám đông xung quanh có thái độ thế nào…
Cậu ta một mình đóng nhiều vai, kể chuyện sống động như thể chính mình đã trốn dưới bàn để nghe lén vậy.
“Anh Lệ, anh nói xem, Tiêu Dĩ Hằng có phải quá ngông cuồng không?”
Hoàng Diệp Luân đập bàn một cái, đầy tiếc nuối: “Đó là hoa khôi của khối 10 đấy! Tính cách, dịu dàng, rộng lượng, đáng yêu, e thẹn. Trong số tất cả nữ omega trong trường, cô ấy đẹp nhất! Vậy mà nghe hắn nói gì không? ‘Việc em thích tôi liên quan gì đến tôi?’.Làm học muội khóc hết một trận, hôm nay xin nghỉ luôn rồi!”
Những học sinh ngồi bên cạnh cũng gật đầu đồng tình, ai nấy đều tỏ vẻ bất mãn.
Khi họ nhập học, Tiêu Dĩ Hằng đã ra nước ngoài theo chương trình trao đổi, nên không có ấn tượng rõ ràng về alpha nổi tiếng này.
Họ chỉ nghe các đàn anh đàn chị kể rằng tính cách của anh lạnh lùng, khó gần.
Nhưng mãi đến khi vụ tỏ tình hôm qua xảy ra, họ mới nhận ra — Tiêu Dĩ Hằng không chỉ là “khó gần”.
Anh đúng là một tảng băng nghìn năm, bất kỳ ai lao vào cũng sẽ đâm đầu chảy máu!
Tuy nhiên, khi cả đám còn đang phẫn nộ thay cho học muội, Lệ Chanh lại nghĩ xa hơn.
Cậu nhớ lại những bức chân dung trong phòng mỹ thuật.
Rõ ràng chỉ lướt qua một lần, vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa quên.
… Nếu có gương mặt như vậy, thì kiêu ngạo một chút cũng là chuyện bình thường.
Nhưng dĩ nhiên, Lệ Chanh sẽ không khen Tiêu Dĩ Hằng trước mặt đàn em.
Chỉ cần nhớ đến hàng loạt cúp trong văn phòng hiệu trưởng Từ, cậu lại thấy bực mình không chịu nổi.
Cậu lập tức đổi chủ đề, hỏi:
"Vừa nãy cậu nói, học muội đó là nữ omega xinh đẹp nhất trường. Vậy trong số nam omega, ai là người đẹp trai nhất?"
Hoàng Diệp Luân: "..."
Những học sinh khác: "..."
Lệ Chanh đá vào ghế cậu ta một cái:
"Sao thế? Câm luôn rồi à? Hỏi mà không trả lời?"
Hoàng Diệp Luân sắp khóc đến nơi.
Cậu ta đâu có chán sống!
Cậu ta vẫn còn muốn tận hưởng quãng đời cấp ba tươi đẹp của mình!
Nếu nói thẳng ra rằng anh Lệ chính là nam omega đẹp trai nhất trường, có khi cậu ta sẽ bị lột da, rút gân, treo lên tường thành phơi nắng ba ngày mất!
Bất đắc dĩ, cậu ta đành cắn răng bịa đại một cái tên.
Đó là một nam omega lớp bên, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng nõn mềm mịn, trông khá đáng yêu và dễ khiến người khác muốn bảo vệ.
Nếu chỉ xét riêng cậu ấy, đúng là không tệ. Nhưng nếu so với Lệ Chanh, thì trông có vẻ quá bình thường rồi.
Lệ Chanh nghe thấy cái tên đó, nhíu mày, bĩu môi:
"Cậu ta á? Ngoài da trắng hơn tôi một chút thì có gì đẹp? Thật không hiểu nổi thẩm mỹ của mấy alpha và beta các cậu."
"Ờ..."
Hoàng Diệp Luân nghẹn lời.
Cậu ta hoàn toàn không ngờ rằng, Lệ Chanh lại có "nhận thức rõ ràng" về nhan sắc của chính mình.
Tưởng rằng với tính cách của Lệ Chanh, cậu sẽ không bao giờ chấp nhận bị gọi là đẹp, chỉ có thể được khen là khí chất anh tuấn, oai phong lẫm liệt thôi chứ.
Nhưng mà... một vị đại ca đẹp trai lại còn biết mình đẹp, hình như càng có sức hút hơn rồi thì phải?
Tiêu Dĩ Hằng hoàn toàn không ngờ rằng, chỉ vì từ chối một nữ sinh ở căng tin, mà tin đồn về anh lại lan truyền khắp nơi.
Ban đầu, mọi người chỉ đơn thuần cảm thán về tính cách lạnh lùng của anh.
Nhưng không biết từ khi nào, sự việc lại trượt dốc theo một hướng kỳ lạ.
Bất kể anh đi đâu, đều có học sinh ghé mắt thì thầm.
Câu nói "Việc em thích tôi liên quan gì đến tôi?" nhanh chóng trở thành lời chào hot nhất trong trường.
Trên diễn đàn nội bộ của Hoa Thành Nhất Trung, câu này thậm chí còn chiếm vị trí số một trên bảng xếp hạng hot trend.
Rất nhiều học sinh dùng tài khoản ẩn danh, sáng tạo ra vô số câu chế từ mẫu này, khiến chủ đề càng lúc càng nóng hơn.
Không lâu sau, chuyện này truyền đến tai các giáo viên.
Trong một tiết toán, thầy giáo cố ý gọi tên Tiêu Dĩ Hằng, hỏi cậu:
"Tiêu Dĩ Hằng, em hãy nói cho cả lớp biết, tính đơn điệu của hàm số có quan hệ gì với đạo hàm của nó?"
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Cả lớp cố nhịn cười mà mặt đỏ bừng.
Bạn cùng bàn của anh, Lưu Khả, thậm chí còn úp mặt xuống bàn, chui đầu vào khuỷu tay, run rẩy cười không ngừng.
Tiêu Dĩ Hằng cảm thấy mình thật sự quá khó khăn.
Tan học, Tiêu Dĩ Hằng như thường lệ đi đến phòng mỹ thuật để vẽ.
Cô Thu Nhàn đã đưa cho anh một chiếc chìa khóa dự phòng, nhờ vậy, dù cô không có mặt, anh vẫn có một không gian yên tĩnh để vẽ tranh.
Anh đặt giá vẽ, trải giấy, pha bảng màu, tỉ mỉ phác họa ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ.
Lúc cô Thu Nhàn bước vào, anh đang trau chuốt từng gam màu.
Cô nín thở, chậm rãi tiến lại gần, quan sát tác phẩm của anh.
Từ khi quen biết Tiêu Dĩ Hằng, Thu Nhàn mới nhận ra, trên đời này thực sự có thiên tài.
Chỉ cần anh cầm bút vẽ, anh có thể nhìn thấu chân lý của thế giới này.
Trong mắt anh có ánh sáng dịch chuyển, có hàng vạn sắc màu đan xen, những điều mà người khác không thể tưởng tượng, càng không thể sánh kịp.
Tiêu Dĩ Hằng không chỉ nhìn thấy ánh mặt trời, mà anh còn thấy cả quá trình ánh mặt trời buông xuống.
Anh sẽ nắm bắt từng tia sáng thoáng qua, giữ chúng lại trong tranh.
Dưới nét bút của anh, bức tranh có tên "Giờ tan học" được cấu thành bởi những gam màu cam đậm nhạt khác nhau.
Bầu trời màu cam, lá cây màu cam, sân thể thao màu cam, thậm chí cả những học sinh đang đùa nghịch đá bóng trên sân cũng được bao bọc bởi sắc cam.
Đây là một cách thể hiện vô cùng đặc biệt.
Những lớp màu chồng lên nhau, kiên nhẫn chờ đợi cậu thổi hồn vào chúng.
Thu Nhàn lặng lẽ ngắm nhìn một lúc lâu, không hề lên tiếng.
Mãi đến khi ánh sáng dần tắt, Tiêu Dĩ Hằng đặt bút xuống, lúc này anh mới nhận ra sự có mặt của cô.
"Cô Thu." Tiêu Dĩ Hằng vội đứng dậy, nhường ghế cho cô giáo đang mang thai. "Xin lỗi cô, vì thiếu màu cam nên em đã mượn của cô một ít."
Dù sao cũng là tự ý lấy mà chưa xin phép, trên mặt Tiêu Dĩ Hằng hiếm khi lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Thu Nhàn mỉm cười: "Em tự ý lấy màu của cô, chuyện này đúng là có liên quan đến cô đấy."
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Anh bất đắc dĩ: "Rốt cuộc là ai đã truyền câu này đến mức ai cũng biết vậy chứ?"
Thu Nhàn: "Chuyện này suy cho cùng vẫn là lỗi của em. Khi từ chối cô bé lớp dưới, em nói chuyện quá lạnh lùng, khiến con bé mất mặt trước đám đông. Vì thế, đương nhiên hội chị em của cô ấy sẽ tìm cách giúp bạn mình xả giận."
Lúc này, Tiêu Dĩ Hằng mới biết câu "danh ngôn" kia lan truyền rộng rãi như vậy là do nhóm bạn thân của nữ sinh kia góp phần đẩy sóng.
Sau khi hiểu rõ sự tình, suy nghĩ của Tiêu Dĩ Hằng là — — Chẳng có suy nghĩ gì cả.
Anh không quan tâm việc mình được thích, cũng chẳng để ý việc bị ghét bỏ.
Giống như chính câu trả lời của anh với đàn em, người khác thích hay ghét anh, liên quan gì đến anh chứ?
Trời đã sẩm tối, Tiêu Dĩ Hằng thu dọn bức tranh đang vẽ dang dở, chào tạm biệt Thu Nhàn rồi rời khỏi phòng mỹ thuật.
Nhà anh cách trường không xa, đi bộ khoảng hai mươi phút là đến.
Rẽ trái từ cổng trường có một con đường tắt, nhưng con đường này không an toàn lắm vì có ít đèn đường, trước đây còn từng xảy ra vụ học sinh trường Nhất Trung bị cướp trong con hẻm.
Không lâu trước đó, Tiêu Dĩ Hằng cũng từng chứng kiến một tên du côn tóc đỏ bắt nạt đàn em lớp dưới ngay tại đây, mà theo lời đồn thì tên tóc đỏ này chính là người theo đuổi Lệ Chanh.
Khi dòng suy nghĩ của cậu đang trôi dạt xa xăm, bỗng nhiên một âm thanh kỳ quái vang lên từ con hẻm bên cạnh.
——"Mẹ nó! Đồ của ông đâu rồi!"
Đó là giọng nói của một nam sinh còn rất trẻ, nhưng người nói lại cố tình hạ thấp giọng xuống.
Ai lại xuất hiện trong một con hẻm tối om, đến cả đèn đường cũng không có vào giờ này chứ?
Tiêu Dĩ Hằng chợt có linh cảm xấu, lo lắng lại gặp phải vụ bắt nạt giống lần trước. Anh do dự vài giây, rồi nhanh chóng quay người rẽ vào con hẻm.
Ngoài dự đoán của anh, trong hẻm không có một bóng người. Đây là một ngõ cụt, một bên là bức tường cao của Nhất Trung, bên còn lại là nhà dân.
Trong hẻm rất tối, nhưng nhờ vào chút ánh sáng mờ nhạt còn sót lại của mặt trời, anh vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ khung cảnh xung quanh.
Quả thực, nơi này không có ai cả.
Tiêu Dĩ Hằng thầm suy nghĩ, chẳng lẽ giọng nói ban nãy chỉ là ảo giác của anh?
Ngay lúc anh chuẩn bị quay người rời đi, một giọng nói tràn đầy sinh lực bỗng nhiên vang lên từ trên đầu anh——
——"Này, tên bên dưới kia, cậu là học sinh Nhất Trung đúng không?"
Cùng với câu nói ấy, hai bàn chân đột ngột xuất hiện, lơ lửng trong không trung.
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Tiêu Dĩ Hằng: "??"
Anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bức tường cao của trường, có một nam sinh đang treo lơ lửng, quay lưng về phía anh, hai chân đạp loạn xạ trong không trung, trông như đang cố tìm chỗ đặt chân để trèo xuống.
Tiêu Dĩ Hằng không nói gì.
Bởi vì anh cũng không biết phải nói gì trước cảnh tượng khó tin này.
Nam sinh kia thấy Tiêu Dĩ Hằng cứ đứng yên không phản ứng gì, bực mình "chậc" một tiếng, lớn giọng nói: "Cậu học lớp mấy thế? Đứng đó làm gì? Còn không mau lại giúp tôi? Bộ đứng chờ xem ba cậu gặp chuyện cười hả?"
Dù đang rơi vào tình thế vô cùng thảm hại, nhưng giọng điệu của cậu ta lại chẳng có chút gì giống như đang nhờ vả người khác, cứ như cả thiên hạ này đều phải nghe theo ý cậu ta vậy.
Hoàn toàn không nhận thức được rằng mình trông giống như một con rùa bị treo trên tường, ngốc nghếch vô cùng.
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Anh im lặng vài giây, rất muốn nói với nam sinh kia rằng — — Ba anh sẽ không bao giờ lén lút trèo qua tường rào trường học sau giờ tan học đâu...
Nhưng cuối cùng ang không nói ra câu đó, mà chỉ hỏi: "Tôi nên giúp cậu thế nào?"
Nam sinh kia vừa bám vào tường, vừa ra lệnh: "Cậu thử xem quanh đây có cái thang nào không? Tôi đã cố tình để sẵn một cái ở đây. Nếu tôi mà biết đứa nào dám lấy mất, tôi nhất định cho nó đẹp mặt!"
Hóa ra, cậu ta lẩm bẩm chửi thề nãy giờ là vì đang tìm cái thang.
Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu nhìn lướt qua, trả lời: "Không có thang."
"Cậu đã tìm kỹ chưa?"
Tiêu Dĩ Hằng lại cúi đầu kiểm tra thêm lần nữa, sau đó vẫn điềm nhiên đáp: "Tôi đã tìm kỹ rồi, đúng là không có thang."
Bức tường của trường rất cao, nếu không có thang, mà cậu ta cứ nhảy xuống bừa, chắc chắn sẽ bị thương.
Tiêu Dĩ Hằng không rõ nam sinh kia trèo tường ra ngoài để làm gì, nhưng anh chắc chắn một điều — — Người này không có giấy phép ra khỏi trường do giáo viên ký duyệt. Nếu không, cậu ta đã không liều mạng trèo tường một cách nguy hiểm như vậy.
Tiêu Dĩ Hằng vừa định mở miệng khuyên cậu ta quay về, thì đột nhiên nghe thấy nam sinh kia nói: "Cậu lại đây."
Tiêu Dĩ Hằng không hiểu cậu ta định làm gì, nhưng vẫn bước đến đứng ngay dưới bức tường, ngẩng đầu nhìn lên.
Từ góc nhìn của Tiêu Dĩ Hằng, anh không thể thấy rõ gương mặt đối phương.
Anh chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài được bọc trong quần đồng phục, cùng với ống quần bám đầy bụi bẩn do cọ sát vào tường.
Nam sinh kia đột nhiên hỏi: "Cậu là Alpha hay Beta?"
Tiêu Dĩ Hằng càng khó hiểu hơn: "Alpha, sao vậy?"
Nam sinh kia lẩm bẩm nhỏ giọng: "Alpha à? Alpha thường có thể lực tốt, mong là không phải loại yếu đuối..."
Rồi cậu ta đột nhiên lớn tiếng gọi: "Này, tên bên dưới kia!"
"Tôi nhảy xuống đây! Mau đỡ tôi!"
Đồng tử của Tiêu Dĩ Hằng co rút mạnh: "Cái... gì——"
Còn chưa kịp phản ứng, người trên tường đã lập tức buông tay!
Cơ thể cậu ta lao xuống với tốc độ chóng mặt!
Tiêu Dĩ Hằng theo phản xạ vươn tay ra đỡ lấy——
Giây tiếp theo, một nam sinh với mái tóc vàng óng ánh rơi thẳng vào vòng tay của cậu.
Tác giả có lời muốn nói: Bầu trời rơi xuống một quả Lệ Chanh Chanh.