Ánh nắng chói chang rọi xuống mặt đất. Trong hồ bơi ngoài trời, nước gợn lăn tăn, mang theo hơi mát dễ chịu.
Những con sóng trắng ôm lấy một bóng hình màu mật ong, cuốn cậu từ đầu kia của làn bơi đến đầu bên này.
Cậu thiếu niên với đôi cánh tay săn chắc lướt đi trong làn nước, cơ thể lướt trên đỉnh những cơn sóng.
Đứng ở điểm quay đầu bơi, trợ giảng nhẹ nhàng gõ chiếc chuông đồng. Tiếng chuông vọng xuống mặt nước.
Lệ Chanh cuộn tròn cơ thể, hai chân đạp mạnh vào thành bể, chỉ trong nửa giây, hoàn thành một động tác quay đầu thuần thục.
Đây là chặng cuối cùng.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Lệ Chanh như một chú cá kiếm, dốc toàn lực bứt tốc về phía vạch đích.
Năm mươi mét cuối cùng, đôi chân cậu dùng lực, thay phiên quạt nước, tạo ra một chuỗi bọt sóng trắng xóa kéo dài khắp làn bơi. Nhìn cảnh tượng ấy, người ta sẽ có cảm giác như cậu chính là tinh linh của đại dương, mang theo chiếc đuôi nàng tiên cá trong truyền thuyết.
Cậu vươn người, hai tay rẽ nước, đầu ngón tay chạm vào thành bể.
Cùng lúc đó, huấn luyện viên đứng trên bờ nhấn nút đồng hồ bấm giờ, tiếng bíp vang lên.
Lệ Chanh trồi lên khỏi mặt nước. Chiếc mũ bơi đội không chặt, để lộ ra vài lọn tóc vàng óng, ướt nước bết xuống hai bên má. Cậu lắc đầu mạnh, những giọt nước văng ra, trông chẳng khác gì một chú sư tử con đang vẫy nước.
Cậu tháo kính bơi xuống, hai tay vịn dây phao, ngước mắt nhìn huấn luyện viên, đắc ý hỏi: "Thầy Ngô, lần này thành tích của em thế nào?"
Huấn luyện viên Ngô Húc của đội bơi Nhất Trung không dễ dàng tán thưởng ai, khuôn mặt ông nghiêm nghị, nếp nhăn sâu hằn như được khắc trên da.
"Cũng tạm." Ông nói. "Tốc độ bứt phá cuối cùng khá tốt, nhưng động tác quay đầu cần phải gọn gàng hơn."
Lệ Chanh nghe lời phê bình, nhưng tai trái lọt vào tai phải bay ra. Nếu muốn nghe thầy Ngô khen ngợi, chắc cậu phải đoạt luôn chức vô địch thế giới.
Buổi tập kết thúc, Lệ Chanh nhảy vọt lên bờ.
Làn da màu mật ong của cậu sáng lên dưới ánh mặt trời. Trên người cậu chỉ mặc một chiếc quần bơi màu cam đỏ rực rỡ, ống quần dài đến trên đầu gối. Những giọt nước chảy trên cơ thể trần trụi của cậu, lướt qua cần cổ, xương quai xanh, rồi lưu luyến mãi nơi l*иg ngực săn chắc, trước khi chầm chậm lăn xuống, men theo đường rãnh bụng nổi rõ, trượt xuống bên dưới.
Các đồng đội trong đội bơi nhìn thấy cảnh này, có chút không tự nhiên mà dời mắt đi. Thậm chí có người còn lặn xuống nước, lẩm nhẩm đọc thanh tâm chú.
Ôi chao, ngày nào cũng phải tập luyện cùng một Omega đẹp trai như vậy, đã thế cậu ta còn bơi giỏi hơn cả đội. Ai có thể hiểu được nỗi cay đắng trong lòng bọn họ chứ?
Hồi đó, khi nghe tin đội sẽ có một Omega mới gia nhập, cả đội đều háo hức chờ xem trò vui. Ai mà ngờ, người bị dạy dỗ lại chính là bọn họ!
Họ vẫn còn nhớ như in ngày Lệ Chanh vừa mới đến đội bơi. Khi ấy, tóc cậu chưa nhuộm vàng, chỉ cắt ngắn cũn, lộ ra đôi mắt sắc bén đầy khí thế. Cả người toát lên vẻ ngông cuồng, chẳng có chút nào giống một Omega.
Cậu đánh giá một lượt tất cả các thành viên, rồi nhướng mày hỏi:
“Đây là đội bơi Nhất Trung? Các người ngâm mình trong bể làm gì thế? Động tác chậm rì rì như đang kỳ cọ à?”
Chưa chờ ai phản ứng, cậu đã nhảy ùm xuống nước.
Lưng cong lại như cánh cung, cơ bắp căng lên theo từng động tác. Như một chú cá bơi lội tự do, cậu vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trong làn nước.
Lệ Chanh nổi lên mặt nước, giơ tay làm một động tác kɧıêυ ҡɧí©ɧ quốc tế, nhìn quanh các đội viên mà cười nhếch mép:
"Tôi thấy mấy người chỉ xứng uống nước rửa chân của tôi thôi."
Vừa nói, cậu còn cố tình dùng chân khuấy nước, bắn tung tóe lên mặt những người xung quanh.
Các đội viên lập tức phẫn nộ.
Không ai thèm quan tâm cậu là Omega hay không nữa, tất cả đồng loạt cắm đầu lao điên cuồng, thề rằng phải dìm chết tên nhóc này ngay trong bể bơi.
Kết quả…
… Không ai đuổi kịp.
Bể bơi khi ấy trông như một bãi thả diều khổng lồ.
Lệ Chanh bơi ở phía trước, vừa cười vừa nghịch nước, còn cả đội thì hổn hển đuổi theo phía sau, vừa bơi vừa chửi.
Đến cuối cùng, tất cả đều kiệt sức, nằm rải rác trên mặt nước như xác chết trôi.
Lúc này, Lệ Chanh — người duy nhất còn sung sức — chậm rãi rẽ nước, dùng tư thế bơi ngửa đầy tao nhã trôi ngang qua bọn họ.
Cậu còn vừa xoay vòng vòng trên mặt nước, vừa ngạo nghễ hỏi: "Từ nay ai là đại ca?"
Các đội viên nén giận, nghiến răng đáp: "Anh là đại ca, anh là đại ca."
Cậu lại hỏi: "Vậy sau này ai là đàn em?"
Các đội viên cam chịu: "Bọn em là đàn em, bọn em là đàn em."
Lệ Chanh cười gian: "Vậy các đàn em, nước rửa chân của đại ca có ngon không?"
Các đội viên: "…"
Lệ Chanh nhướn mày: "Có ngon không?"
Các đội viên mắt rưng rưng, uất ức đáp: "Ngon."
Sau trận chiến này, Lệ Chanh dễ dàng thu phục toàn bộ đội bơi của Nhất Trung. Hai Alpha, năm Beta — tất cả đều phải cúi đầu.
Từ đó, đại ca Lệ Chanh danh chấn Nhất Trung.
"— — Đây chính là câu chuyện về cách Lệ Chanh đường đường chính chính lên ngôi đại ca."
Giờ ăn trưa, trong góc căng tin trường, Lưu Khả — lớp trưởng lớp 12A1 — đang hăng say kể về truyền kỳ của "ông trùm" trường học.
Ngồi đối diện hắn, Tiêu Dĩ Hằng lặng lẽ lắng nghe, vẻ mặt trầm tư.
Lưu Khả cảm thấy cực kỳ mãn nguyện. Là bạn cùng bàn của Tiêu Dĩ Hằng, bình thường toàn là Tiêu Dĩ Hằng dạy kèm cho hắn, cuối cùng hôm nay cũng đến lượt hắn giảng bài cho Tiêu Dĩ Hằng rồi!
Nói đến mức miệng khô lưỡi khát, hắn mở nắp chai nước khoáng, uống một ngụm lớn rồi hào hứng hỏi: "Cậu còn muốn biết gì nữa không? Hỏi đi, tôi kể cho!"
Lớp 12A1 là lớp chuyên, nhưng ngay cả trong lớp chuyên, cũng có sự phân cấp giữa các học bá. Lưu Khả cố gắng bám chắc lấy đùi vàng của Tiêu Dĩ Hằng, bất cứ điều gì đối phương muốn biết, hắn đều tận tình kể lại, không giấu giếm một chữ.
Tiêu Dĩ Hằng chợt nhớ lại tên côn đồ tóc đỏ mà mình gặp trong con hẻm hôm nọ, bèn hỏi: "Nghe nói, Lệ Chanh bị một Alpha theo đuổi…"
Lưu Khả chớp mắt: "Cậu hỏi kẻ nào?"
Tiêu Dĩ Hằng nhíu mày: "Lẽ nào có nhiều lắm à?"
Lưu Khả bấm bấm ngón tay tính toán: "Chỉ tính những người tôi biết thôi, đã có bảy tám người rồi."
Tiêu Dĩ Hằng: "…"
Lưu Khả lại bổ sung: "Đó mới chỉ tính Alpha thôi, còn chưa kể Beta và Omega nữa."
Lần này, Tiêu Dĩ Hằng thật sự kinh ngạc: "Cả Beta và Omega cũng có?"
Lưu Khả lập tức nhìn quanh một cách lén lút, cứ như sợ nhân vật chính trong câu chuyện sẽ bất ngờ nhảy ra từ dưới bàn vậy. Hắn hạ thấp giọng, nhưng không che giấu được sự tự hào trong lời nói: "Lệ Chanh tính tình có hơi nóng nảy, nhưng fan của cậu ấy thì đông vô kể!"
"Thứ nhất, cậu ấy không bắt nạt kẻ yếu. Thứ hai, cậu ấy rất nghĩa khí."
"Nói thật, trước khi cậu ấy đến Nhất Trung, trường mình nổi tiếng là trường toàn mọt sách. Học sinh đi đường còn không dám đi lối nhỏ, sợ bị bọn côn đồ chặn đường cướp tiền.Nhưng từ khi Lệ Chanh xuất hiện, lưng học sinh Nhất Trung thẳng hẳn lên! Thậm chí bây giờ, có đi chơi net theo nhóm, cũng chẳng ai dám cướp mạng nữa!”
"Có bao nhiêu người sợ Lệ Chanh, thì cũng có bấy nhiêu người thích cậu ta."
Dù sao thì… chỉ là âm thầm mê sắc đẹp thôi mà. Lệ Chanh dù có bá đạo đến đâu, cũng không thể kiểm soát được suy nghĩ trong đầu người khác, đúng không?
Tiêu Dĩ Hằng khá bất ngờ trước độ nổi tiếng của Lệ Chanh.
Anh nhớ lại những bức chân dung mặt vuông, mắt hí, mũi củ tỏi mà mình từng thấy trong phòng mỹ thuật. Thật sự không thể liên tưởng khuôn mặt đó với hai chữ "quyến rũ" được.
Đúng lúc này, một giọng nói rụt rè vang lên bên cạnh bàn ăn, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
"Đàn anh Tiêu…"
Một nữ sinh thanh tú đứng đó, đôi má ửng hồng. Tin tức tố omega nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, dịu dàng hướng về phía Tiêu Dĩ Hằng.
Theo lý mà nói, tin tức tố là một thứ rất riêng tư, ở nơi công cộng phải thu lại, không được phát tán ra ngoài. Nhưng nữ sinh này dường như không thấy có gì sai khi mạnh dạn bày tỏ tình cảm như vậy.
Đôi mắt long lanh đầy ý tứ của cô ấy nhìn Tiêu Dĩ Hằng, khẽ hỏi: "Anh có rảnh không? Em có chuyện muốn nói với anh."
Ai nhìn vào cũng biết, đây là một màn tỏ tình.
Toàn bộ căng tin bỗng chốc im lặng.
Giây tiếp theo, một loạt âm thanh bùng nổ từ bốn phương tám hướng.
"Anh ấy có rảnh!"
"Tiêu Dĩ Hằng cực kỳ rảnh!"
"Em cứ nói đi, anh ấy chắc chắn sẽ nghe!"
Nhóm học sinh cấp ba thích hóng hớt nhao nhao lên, tranh nhau trả lời thay Tiêu Dĩ Hằng.
Học sinh của trường nội trú này mỗi ngày mở mắt ra là làm đề, lên lớp, đã chán đến phát ngán.
Giờ có thể tận mắt chứng kiến một màn tỏ tình lãng mạn, sao có thể bỏ lỡ cơ hội?
Tiêu Dĩ Hằng im lặng: "…"
Sao họ không biết là mình rảnh vậy?
Nhưng mấy bàn ăn xung quanh đâu quan tâm Tiêu Dĩ Hằng có ngại hay không.
Bọn họ đã dựng tai lên, bưng bát cơm, sẵn sàng vừa xem kịch hay vừa ăn thêm một bát nữa.
Tiêu Dĩ Hằng vốn là nam thần được công nhận của trường. Chỉ là anh luôn lạnh lùng, dường như chẳng có chuyện gì có thể khiến anh dao động cảm xúc.
Trước khi ra nước ngoài, đã có rất nhiều người tỏ tình với anh, nhưng tất cả đều thất bại.
Không biết hôm nay, nữ sinh này có thể khiến cậu bộc lộ một biểu cảm khác hay không?
Dưới ánh mắt của vô số người, mặt cô gái đỏ bừng lên.
Nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí, đưa ra một bức thư tỏ tình thoang thoảng mùi nước hoa.
Mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn vào lá thư ấy.
Chiếc phong bì màu hồng dán vài nhãn dán hình trái tim, chính giữa viết tên "Tiêu Dĩ Hằng" bằng nét bút ánh vàng lấp lánh, đủ khiến mọi người mơ màng suy tưởng.
"Đàn anh Tiêu, mong anh nhận lấy." Nữ sinh khẽ nói. "Những điều em muốn nói đều viết trong thư rồi."
Thế nhưng, cô không khỏi thất vọng.
Tiêu Dĩ Hằng chỉ nhìn phong thư với ánh mắt lạnh nhạt, hoàn toàn bình tĩnh.
Cứ như thể trước mặt anh không phải là một lá thư tỏ tình lãng mạn, mà chỉ là một bài toán bình thường.
Không, có khi một bài toán còn hấp dẫn anh hơn.
Toàn bộ khán giả nín thở, cùng cô gái đứng chung chiến tuyến, mong chờ phản ứng của nam thần lạnh lùng này.
Nhưng —
"Xin hỏi." Tiêu Dĩ Hằng cúi xuống nhìn lá thư, hàng mi khẽ rung nhẹ.
Sau đó, anh ngẩng lên nhìn nữ sinh kia, bình thản nói: "Việc em tự ý thích tôi, liên quan gì đến tôi?"
Tác giả có lời muốn nói: Bá vương hồ bơi Lệ Chanh & Máy nghiền trái tim thiếu nữ Tiêu Dĩ Hằng.