“San San à, cháu đi học sao, đây là bánh kem dì mới mua, lấy một miếng ở trên đường ăn nhé.”
Sau khi đối phương nhìn thấy cô, nhanh nhẹn tháo khẩu trang ra, lấy một miếng bánh kem từ bên trong nhiệt tình nhét vào tay Minh San.
Bánh kem thơm tho mềm mại trong tay, mùi hương kia càng không kiêng nể gì bay vào trong mũi cô, Minh San không nghĩ từ chối phần nhiệt tình này: “Cảm ơn dì Vương ạ.”
Từ trong trí nhớ, Minh San nhớ người phụ nữ trung niên này là hàng xóm cách vách của họ. Người này thân hình tròn trịa, lương thiện phúc hậu, là một người tốt bụng. Ở xương gò má ngưng tụ khí xanh, cho thấy sắp có cháu trai sắp chào đời. Mặc dù có chuyện vui, nhưng mép tóc đỏ mang ý nghĩa xui xẻo, cũng may vận khí đủ lớn, không quá nghiêm trọng.
Nhưng Minh San nhận của người ta một miếng bánh kem, cũng đồng ý nhắc nhở bà ấy một câu: “Dì Vương, gần đây ra ngoài dì đừng tới nơi có sông nước, cũng nhớ đừng xuống nước.”
Vương Dục Hinh cười: “Dì ra ngoài cũng chỉ đi chợ mua thức ăn đi dạo, xuống nước cái gì chứ, đứa nhỏ này lại nói linh tinh.”
Minh San chỉ cười, không nói nữa, khi quay đầu đưa bánh kem lên miệng, nóng lòng cắn một miếng, bánh kem mềm mại mê người, rất tinh tế, Minh San cảm thấy hương vị này còn ngon hơn trong trí nhớ của cô.
Quỷ thần không giống người, không ăn được đồ nóng, cô không có con cháu, cũng không phải người nổi tiếng gì được người sống lập miếu thờ cúng, nhiều nhất là trong quỷ tiết, giống như những ma quỷ đó có thể ăn được ít hương khói từ Minh Tư phân xuống, nhưng hương khói sao có thể so được với đồ ăn của người sống? Cô tâm niệm đã lâu, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội được ăn.
Nhưng đáng tiếc số lượng quá ít, cô ăn ba miếng là đã hết.
…
Vương Dục Hinh lấy chìa khoá mở cửa vào nhà, vừa mới vào cửa còn chưa kịp thay dép, đã thấy chồng mình vui vẻ cầm điện thoại lại đây: “Văn Văn sinh rồi.”
Vương Dục Hinh sửng sốt, sau đó cao giọng nói: “Sao lại sinh bây giờ? Không phải còn cách ngày dự sinh mười ngày nữa sao? Người lớn và đứa nhỏ thế nào rồi?”
Chồng bà ấy cười đến mức không nhìn thấy mắt: “Đều tốt, đều tốt, Văn Văn sinh rất thuận lợi.”
Văn Văn là con dâu nhà họ, ngày dự sinh là cuối tháng, dựa theo ý của Vương Dục Hinh, là muốn đến chăm sóc con dâu trước, nhưng hai đứa nhỏ đều có chủ ý, không thích ở cùng với cha mẹ bọn họ, nói gần đến ngày dự sinh sẽ bảo hai người qua.
Vương Dục Hinh cũng không phải người cha mẹ cứng nhắc, nếu con không muốn cũng không miễn cưỡng, nói với bọn họ mấy việc cần chú ý, bình thường sẽ gọi video hỏi thăm tình huống của cháu trai và con dâu, cũng không nghĩ đến, con dâu lại sinh trước ngày.
Chồng của Vương Dục Hinh giơ tay nhận lấy túi hàng trong tay bà ấy: “Tôi bảo con trai đặt cho chúng ta hai vé xe rồi, bà mau thu dọn đồ đạc đi!”
Vương Dục Hinh đột nhiên nhớ tới những lời Minh San vừa nói ở bên ngoài.
[Dì Vương, gần đây ra ngoài dì đừng tới nơi gần sông nước, cũng nhớ đừng xuống nước.]
Lúc ấy bà còn cười chê cô nói linh tinh, bây giờ nghĩ lại quả thật rất đáng nghi!
“Lão Triệu!” Vương Dục Hinh nắm lấy cổ tay chồng, nói những chuyện vừa xảy ra dưới lầu với ông ấy một lần.
Chồng bà ấy cũng kinh hãi, nhưng cuối cùng ông ấy không tin mấy thứ này: “Chắc là trùng hợp thôi?”
“Có thể khéo như vậy sao? Tôi ra ngoài không cầm điện thoại, ông nói tôi mới biết được chuyện này, chuyện chúng ta ra ngoài cũng là vừa mới quyết định. Ông đừng quên, con trai chúng ta ở lại đúng là thành thị vùng duyên dải, rất nhiều nước!”
Lão Triệu nói: “Nếu bà tin cái này, sau khi đến đó làm theo lời cô bé nói, đừng xuống nước.”
Vương Dục Hinh gật đầu: “Vẫn là nghe lời Minh San đi, ôi, một miếng bánh kem này của tôi xem như đưa quá ít rồi.”
Nhìn dáng vẻ ảo não của vợ, lão Triệu cười nói: “Chờ sau khi chúng ta quay về lại đi cảm ơn, người ta còn đi học, chúng ta không tiện quấy rầy.”
…
Minh San được hai người nhắc tới đang đi tàu điện ngầm tới trường học. Cặp sách cũng chưa buông, Minh San đã đến thẳng căn tin.
Bị một miếng bánh kem khơi dậy cảm giác thèm ăn, bây giờ cô đã rất đói.
Cao trung Tấn Hải là trường trọng điểm của thành phố Tân Hải, điều kiện học tập của trường thuộc top đầu trong số các trường công lập. Căn tin tổng cộng có năm tầng, được trang trí theo phong cách hoành tráng, Minh San nhìn từng quầy thức ăn qua cửa sổ trong suốt, rất muốn ở đây.
Nhưng cô biết cơ thể con người và quỷ khác biệt, con người sẽ no căng chết, cô phải quyết định số lượng thức ăn mình có thể ăn, vì thế Minh San nhanh chóng đi vòng quanh tầng năm của căn tin, tự gọi đồ ăn cho mình, cầm một chiếc đĩa chất cao ngất, tìm một chiếc ghế trống và ngồi xuống.
Thịt kho tàu om đỏ tươi mê người, thịt tươi mềm, đậu hũ có vị cay, mặn, thơm, tươi, ngon kết hợp với nhau, ăn cùng với cơm trắng và các loại ngũ cốc khác, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khẩu vị của cô, cánh gà om vàng xào với nước đường có màu đỏ vàng, nước súp thấm hoàn toàn vào cánh gà, mới cắn vào đã cảm nhận được vị hơi ngọt, đậm đã êm dịu, hương thơm kéo dài…