Sau Khi Vượt Ngục Địa Phủ Ta Bạo Hồng

Chương 5

Xích câu hồn sắp chạm vào Nhược Mộc lại thu về, tròng lên cổ tay của Hắc Vô Thường một lần nữa, hắn ta nghiêng đầu nhìn danh sách trên tay Bạch Vô Thường.

Bên trên danh sách đã trống rỗng, tin tức vừa rồi của Minh San đã hoàn toàn biến mất.

Hắc Vô Thường: “Có phải hệ thống sổ sinh tử lại bị lỗi hay không?”

Bạch Vô Thường: “Tôi thấy chắc là như vậy, nghe Vô Thường khác nói, tháng này xảy ra mấy vụ rồi, trên danh sách có tên, kết quả khi bọn họ tới, người còn đang tung tăng nhảy nhót? Tên trên đó lại không có, không nghĩ tới hai chúng ta cũng gặp phải?”

Mặt Hắc Vô Thường càng lạnh hơn: “Cái này không phải chuyện gì tốt, hai ta chạy không công lại đây một chuyến, lần này không được trích phần trăm, lại cách việc mua nhà của tôi càng xa.”

Nhược Mộc: “...”

Bạch Vô Thường rất thấu hiểu vỗ vai Hắc Vô Thường: “Anh nên mong một nhân tài kỹ thuật chết đi, vậy sẽ có người nâng cấp hệ thống của chúng ta.”

Bọn họ tới nhanh, đi cũng nhanh, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Nhược Mộc. Nhược Mộc không lập tức rời đi, nghĩ tới lời hai Vô Thường, cô đoán mấy cái tên biến mất kia cũng không phải là lỗi hệ thống sinh tử gì đó, có lẽ cũng là âm hồn từ âm phủ được triệu tới giống như Minh San, chẳng qua mấy người bị lừa kia chắc là đã sớm hồn phi phách tán, cơ thể đã bị âm hồn chiếm mất.

Sự việc xảy ra một hai lần còn được, nhưng số lần quá nhiều Minh Tư chắc chắn sẽ chú ý, đến lúc đó tra được trên người mình sẽ không tốt.

Nhược Mộc điều động ký ức rách nát trong cơ thể của Minh San, từ trong những đoạn ký ức ngắn này nhặt ra được một ít thông tin quan trọng. cô thử thăm dò đúc tay vào trong túi, lấy ra một vật thể kim loại hình chữ nhật, vừa mới cầm trên tay thứ này đã phát sáng, ánh sáng trên đó chiếu phản chiếu trong đáy mắt tò mò của Nhược Mộc, từ trong trí nhớ của Minh San cô biết thứ này gọi là điện thoại.

Đồ vật nhỏ, tác dụng không nhỏ.

Thời gian mấy trăm năm này, nhân gian quả thật phát triển rất nhanh.

Trong lòng cô cảm thán một câu, Nhược Mộc dựa theo ký ức từ từ chạm vào một giao diện nào đó, thấy được số điện thoại công cộng mới nào đó, trực tiếp tiến hành báo cáo, nhưng phía dưới còn phải điền lý do, Nhược Mộc suy nghĩ, bắt đầu chậm chạp đánh chữ:

— Tuyên truyền mê tín phong kiến, ảnh hưởng ổn định xã hội.

Nhược Mộc cảm thấy xác suất báo cáo này thành công rất cao, bởi vì tài khoản công cộng này dạy con người dùng máu trên người vẽ trận pháp, Minh San chính là vì mất máu quá nhiều mà chết, đây là loại tà thuật từ xưa đến nay đều bị quan phủ và nhân sĩ chính đạo căm ghét. Cô nhìn về phía vết thương trên cổ tay phải của mình, máu lưu lại trên đó không nhiều như vậy, nhưng nhìn rất doạ người.

Nhược Mộc niệm một chú cầm máu với vết thương của mình, chờ khi máu không còn chảy, cô nhẹ nhàng chọc chọc vào cổ tay mình, cổ tay mum múp thịt, khi chọc vào vừa mềm vừa ấm, cảm xúc xa lạ và độ ấm khiến cho Nhược Mộc thích không chịu được, đây mới là dáng vẻ mà người sống nên có!

Bàn tay cô đặt lên vị trí trái tim mình, cảm nhận được trái tim trong l*иg ngực đập một chút lại một chút một theo quy luật, khoé miệng chậm rãi cong lên.

Từ giờ trở đi, cô có cuộc sống mới, tên mới, kế thừa thân phận của Minh San để sống tiếp.



Sau khi cha mẹ ly hôn, Minh San đi theo sống cùng bà nội, nhưng hai ngày trước bà nội đã đến nhà mới của cha Minh San, bởi vì mẹ kế của Minh San vừa mới sinh một bé trai, bà lão vô cùng vui vẻ đi chăm sóc cháu đích tôn.

Khi cô trở về, trong nhà không có ai, Minh San tắm rửa rồi bò lên giường nghỉ ngơi, lòng bàn tay cô còn đặt lên ngực, tiếng tim đập thình thích khiến cô chìm vào mộng đẹp rất nhanh.

Thân thể này mặc dù được cô dùng biện pháp đặc biệt giữ lại, nhưng máu quả thật chảy rất nhiều, bây giờ cơ thể rất yếu ớt, minh chứng là Minh San ngủ một giấc đến tận giữa trưa mới dậy.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính tràn ngập trong phòng, trên giường được phủ một tầng ánh nắng, toàn thân cô ấm áp, khác hoàn toàn với khi cô ở hốc cây núi hoang chịu gió. Ánh nắng thật ấm áp thoải mái, khiến cô không muốn dậy. Cô nằm dài trên người, sau đó bị tiếng chuông báo thức ồn ào dập tắt dự thoải mái. Cô quay người cầm điện thoại lên, nhìn thấy trên đó hiện hai chữ lớn.

Đi học.

À, đúng rồi, thân thể này còn phải đi học.

Bây giờ đứa trẻ giống như đều phải đến trường học, trước kia khi cô còn sống, đi học đều là chuyện mà nhà có quyền có tiền mới làm được, cô có thể đọc sách viết chữ cũng là vì gia nhập huyền môn, nhưng đi học vẫn là lần đầu tiên.

Trong nhà không có đồ ăn, sau khi Minh San rửa mặt xong uống hai cốc nước cho đỡ đói, sau đó cô xách cặp ra ngoài, khi xuống lầu gặp được một người phụ nữ trung niên xách theo túi mua hàng, hương thơm ngon ngọt của bánh kem từ túi mua hàng theo gió bay ra, hương vị này rất xa lạ với cô, nhưng lại không hề xa lạ với thân thể của nguyên chủ này, hơn nữa đại não còn tự động nhớ tới cảm giác thơm mềm của bánh kem nhập khẩu. Cái bụng trống trơn của Minh San lập tức cảm giác được khát vọng mãnh liệt của cơ thể, cô sờ bụng một chút, không khống chế được ánh mắt nhìn mấy lần về túi mua hàng kia.