Trong vô tình, cuộc đời của cô đã trở thành chiến trường ngập tràn khói lửa từ lâu. Sự dịu dàng và kiên nhẫn của một người làm mẹ cũng đã không còn sót lại chút nào. Người trên chiến trường chỉ có thể làm quen với sự sát phạt quyết đoán, làm sao xứng có được sự dịu dàng chứ?
Cho đến khi Phùng Tiểu Hà đột tử trong lúc tăng ca, cuộc đời của cô như đột nhiên bị ấn nút tạm dừng.
Khoảng thời gian đó, cô thường xuyên bừng tỉnh trong đêm khuya, khi tỉnh lại nước mắt đầm đìa. Cô và Phùng Tiểu Hà quen biết nhau ở thời đại học, đã từng có một khoảng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi. Nhưng điều tốt đẹp chóng tàn, những ngày tháng sau đó, khi nhớ lại luôn chỉ có cãi nhau và oán trách. Khi còn nhỏ Giai Tuệ từng căm ghét sự oán trách không dứt của mẹ, cô không ngờ rằng, sau khi bản thân lớn lên cũng trở thành loại người mà mình từng ghét nhất.
Sau đó cuối cùng bọn họ cũng có được căn nhà của mình ở thành phố Hải, con gái cũng thi được trường cấp ba tương đối tốt như mong muốn. Nhưng cái giá phải trả là năm tháng đã mài mòn sự dịu dàng của cô, mài mòn lòng hăng hái của anh, cũng mài mòn sự trông mong đối với cuộc sống của Thất Bảo.
Đứa con gái mà cô từng kỳ vọng rất lớn bắt buộc phải tạm nghỉ học vì bệnh trầm cảm, sau khi chồng qua đời, La Giai Tuệ phải chịu một đòn trí mạng thêm lần nữa.
Lúc đêm khuya, cô từng nhìn lại quá khứ vô số lần, không rõ rốt cuộc đã đi nhầm bước nào mà khiến cho cuộc đời sau này thất bại thảm hại.
Nếu như sống lại một đời, cô nên đưa ra lựa chọn khác ở bước nào đây?
Cô suy nghĩ rất lâu, cũng nghĩ rất nhiều, chỉ có một điều không nghĩ tới là cô sẽ thật sự sống lại.
Kiếp trước thoáng qua như một giấc chiêm bao, lúc tỉnh mộng, La Giai Tuệ trở lại thời điểm hai mươi chín tuổi. Mà giống y hệt như kiếp trước, cô và Phùng Tiểu Hà đang gặp phải một lần nguy cơ lớn nhất từ khi kết hôn đến nay. Năm ngoái đồng hương của Phùng Tiểu Hà là Hồ Xuân Bình muốn làm bất động sản, nhờ Phùng Tiểu Hà làm người bảo lãnh để vay vốn từ một ngân hàng. Hiện giờ, chuỗi vốn cho tòa nhà mà Hồ Xuân Bình khai thác bị đứt, những kẻ đòi nợ chặn đến nỗi anh ta không dám về nhà, người của ngân hàng cũng gọi điện thoại cho Phùng Tiểu Hà.
Lần này bọn họ về quê cũng là bởi vì khó khăn lắm Phùng Tiểu Hà mới liên lạc được với Hồ Xuân Bình, hai bên muốn gặp mặt trực tiếp để bàn xem nên xử lý chuyện này như thế nào.
Ở kiếp trước, cuộc sống của La Giai Tuệ trong một năm này giống như đi cáp treo, mỗi ngày đều chấn động lòng người trời đất tối tăm tinh thần điên cuồng. Nhưng được bắt đầu lại, cuối cùng cô cũng không còn lo lắng và sợ hãi nữa.
Bà nó chứ, cuộc sống có thể tồi tệ đến mức nào chứ?
Ít nhất, chồng của cô còn sống, trên đầu còn có tóc rậm rạp, con gái của cô mới hơn hai tuổi, vẫn chưa bị bệnh trầm cảm hành hạ...
Cô quay mặt lại, nhìn chăm chú vào Thất Bảo đang ngủ trong lòng một hồi lâu.
Con gái của cô, bé cưng mà cô yêu nhất trên đời này, bây giờ vẫn còn là một cô bé trắng nõn thơm mùi sữa. Bây giờ đang tựa ở trong ngực cô, ngủ đến nỗi nước bọt dính đầy mặt. Giai Tuệ nhìn tay nhỏ mềm mại của cô bé, nhìn khuôn mặt nhỏ sạch sẽ của cô bé, suýt chút nữa đã nhìn ra cả nước mắt của mình.
Tốt quá rồi, hóa ra con vẫn chưa lớn. Hóa ra hai người đều còn ở bên cạnh mẹ...
Cô nhìn rất lâu rất lâu mới điều chỉnh được cảm xúc, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ phúng phính của cô bé, khẽ nói: "Thất Bảo, dậy nào, đến nhà bà cô rồi."
Cô bé trong ngực uốn éo người không muốn dậy, hừ hừ ở trong lỗ mũi hai tiếng.
Giai Tuệ không kìm lòng được, lại hôn lên mặt cô bé một cái. Cô bé đang nhắm mắt nhưng lại nở một nụ cười, nũng nịu gọi: "Mẹ."
Giai Tuệ chôn mặt ở trên người con gái, hít mùi sữa một hơi thật dài, một lát sau mới nói: "Ừm, mẹ ở đây, đi nào, đến nhà bà cô nhé?"