Một quả dâu đỏ mọng lặng lẽ trôi nổi, xoay tròn trên mặt rượu.
Anh khẽ nhấn vào phần đầu quả dâu nhô lên trên rồi thanr nhiên đáp: “Đàn ông.”
Nói xong, anh nhẹ nhàng nhặt quả dâu ra. Chất rượu vàng óng ánh từ quả dâu chảy xuống, thấm ướt đầu ngón tay Thẩm Thời Hi.
Trình Chu Sách nhìn những ngón tay trắng ngần, thon dài của anh. Dưới ánh đèn, chúng như được tạc từ ngọc cổ thượng hạng.
Ánh mắt cậu lần theo từng cử động của anh rồi từ từ nhìn lên.
Cho đến khi đôi môi đỏ mọng cắn một miếng dâu, lớp môi mềm mại lấp lánh ánh nước.
Anh cúi mặt xuống rồi nhẹ nhàng nói: “Thật ra tôi cũng không rõ, sao lại có nhiều đàn ông thích tôi thế nhỉ?”
“Nhưng họ đều khen tôi rất đẹp.”
Anh dường như thực sự thắc mắc điều này nên nghiêng đầu nhìn Trình Chu Sách vừa đặt câu hỏi: “Có đúng không?”
Yết hầu của Trình Chu Sách khẽ chuyển động lên xuống, cậu đột nhiên quay đầu, với tay lấy một ly rượu trái cây có đá rồi tu một ngụm lớn.
Thẩm Thời Hi giật mình vì hành động bất ngờ của cậu, ngơ ngác hỏi: “Sao thế?”
Trình Chu Sách không đáp, Nguyễn Sâm và Phương Cẩm bên cạnh đang ngẩn người, nghe tiếng hỏi của cậu mới sực tỉnh.
Họ vừa định nói gì đó thì Thẩm Thời Hi đã lên tiếng trước. Câu hỏi vừa nãy của anh dường như chẳng cần ai trả lời, anh tự gật đầu khẳng định: “Đúng thế, tôi đẹp thật.” Giọng anh khựng lại một thoáng rồi tiếp tục: “Chỉ là… Tôi không hiểu sao lại thu hút đàn ông nhiều hơn.”
Mấy chàng trai bật cười.
Nhưng Trình Chu Sách lại vô thức liếc nhìn anh, cậu bất chợt cảm nhận được chút uể oải trong câu nói ấy.
Anh đã ăn hết quả dâu, đầu ngón tay còn vương chút rượu trong suốt. Trình Chu Sách đưa cho anh một tờ khăn ướt.
Thẩm Thời Hi liếc nhìn cậu, anh nhận lấy khẽ nói “Cảm ơn”, rồi chậm rãi lau ngón tay.
Mấy chàng trai trẻ vẫn cười không ngừng.
Trước giờ họ luôn vô thức xem Thẩm Thời Hi như một người lớn trong nhóm, hơn nữa anh còn đẹp đến mức như không cùng một thế giới với họ. Vì thế, họ luôn cẩn thận sợ nói sai hay làm gì khiến anh phật ý, lúc nào cũng hơi dè dặt chỉ dám đứng xa nhìn.
Nhưng câu nói tự luyến chẳng hợp với khí chất của anh vừa rồi lại khiến họ cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh bỗng gần lại rất nhiều.
Thẩm Thời Hi nói mà chẳng chút ngượng ngùng, Thẩm Thời Mộc cười mắng: “Anh có thể bớt tự tin tí được không hả?”
Trong không khí ồn ào, vui vẻ thế này, Thẩm Thời Hi hiếm khi cảm thấy thư thái, cả người lười biếng thả lỏng