Nông Nữ Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 27: Tính toán

"Hiện tại tam đệ chưa có con nên chưa chịu áp lực chu cấp cho con cái. Nhưng nhị đệ vừa chu cấp cho Đại Bảo học hành, con ruột của mình còn chưa được học. Ông nói xem, chúng ta nợ họ bao nhiêu ân tình? Hơn nữa, Tam Bảo lại có thiên phú học hành như vậy, ông nỡ lòng nào để lỡ cơ hội của nó, không thấy hổ thẹn sao?"

Nghe đến đây, gương mặt Tống Thế Phúc dần trở nên trầm mặc, ánh mắt lộ vẻ không đành lòng. Một lúc lâu sau, ông mới lên tiếng với giọng buồn bã: "Trong lòng ta làm sao không biết chứ. Ta đều ghi nhớ cả đấy. Mấy hôm trước cha thường xuyên thở dài, cũng vì lo lắng cho chuyện học của Tam Bảo. Sang năm, mình nhất định phải cho Tam Bảo đi học đường, dù có phải để Đại Bảo nghỉ học cũng được. Tam Bảo học hành thông minh hơn Đại Bảo mà."

Ông trồng trọt cả năm, may mắn lắm thì dư được một lượng bạc, xem như đã tốt rồi. Cả đời này, ông không thể tự mình chu cấp nổi cho con cái học hành.

Nếu không có nhị đệ, con trai lớn của ông chắc hẳn giờ đã theo ông làm ruộng chứ làm gì có cơ hội đi học như bây giờ.

Hơn nữa, năm xưa cha từng cố gắng chu cấp cho ông đi học. Chỉ là ông không có thiên phú, không thông minh như nhị đệ, học một biết mười, đến cả tiên sinh ở học đường cũng khen ngợi. So sánh mà xem, ông quá đỗi chậm chạp, lại thêm nhà nghèo, cha mới bất đắc dĩ để ông nghỉ học về nhà làm ruộng.

Mà sau đó, nhị đệ cũng không được học tiếp, vì năm đó gặp thiên tai, nhiều người chết đói, nhà không đủ sức chu cấp nữa.

"Ông hiểu được vậy là tốt." Khuôn mặt Tiền thị thoáng hiện nét đau lòng, "Thực ra, Đại Bảo nhà mình học thêm vài năm nữa thì thi đồng sinh chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng nhà mình nghèo quá, không thể cứ mãi lợi dụng nhị đệ. Nhị đệ còn có ba đứa con, cũng chẳng dễ dàng gì."

Tống Thế Phúc nắm lấy tay Tiền thị, trong mắt đầy xúc động lẫn xót xa. "Những điều bà nói, ta đều hiểu cả. Đại Bảo đã học được nhiều năm rồi, coi như đã biết đủ chữ nghĩa. Sau này, thử xem ở huyện có tiệm nào nhận nó làm học việc, học nghề dần dần, tương lai có thể làm được như nhị đệ, trở thành quản sự sổ sách. Dù sao, như vậy cũng tốt hơn là làm ruộng như chúng ta."

Nghĩ đến chuyện phải để đại nhi tử bỏ học giữa chừng, ông không khỏi tự trách bản thân mình vô dụng, không đủ sức lo cho con, để rồi đành lòng cắt đứt con đường học vấn của nó, dù biết nó có thể thi đỗ đồng sinh.