Tống Thế Thư cũng thấy tiếc nuối vì Điềm Điềm là nữ tử. Nếu không, với sự thông minh như vậy, tám tuổi đi thi đồng sinh chắc chắn không thành vấn đề.
Ở thời cổ đại, không có trường học dành cho nữ tử, việc học hành chỉ dành cho nam tử. Nữ tử thì quanh quẩn làm việc nhà, thêu thùa, lớn lên rồi gả đi là được.
Vì thế, gia đình họ Tống chưa từng nghĩ đến việc cho Điềm Điềm đi học. Nhưng nếu nàng thích học thì họ cũng không có ý kiến gì.
Tuy nhiên, họ không thể ngờ rằng Tống Điềm Điềm là người đã sống qua hai kiếp. Nàng cố tình học chữ chỉ để che giấu việc bản thân vốn dĩ đã biết chữ.
Còn về những thứ cao siêu hơn như "Luận Ngữ", "Bát Cổ Văn"... Tống Điềm Điềm chỉ muốn tha cho mình. Lượng kiến thức tích lũy từ kiếp trước đã đủ để nàng sống sung túc trong thế giới này rồi.
...
Đêm khuya, gia đình họ Tống mỗi người đã vào phòng riêng ngủ.
Trong phòng Tống Thế Phúc và Tiền thị.
Tiền thị nắm tay Tống Điềm Điềm, dặn dò kỹ lưỡng: "Điềm Điềm, ngày mai con đi cùng nhị thúc tới huyện, nhớ không được chạy lung tung. Phải theo sát nhị thúc, bán sắn dây xong thì ngoan ngoãn ở lại tiệm vải của nhị thúc, đừng làm loạn. Nhị thúc tuy là tiên sinh quản sổ sách, nhưng bên trên còn có chủ tiệm, không phải nhà của nhị thúc, chuyện gì cũng phải có quy tắc. Hơn nữa, việc học của đại ca con đều do nhị thúc chu cấp, con đừng gây thêm rắc rối cho nhị thúc, biết chưa?"
Tống Điềm Điềm gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Tống Thế Phúc không nhịn được lên tiếng: "Điềm Điềm trước giờ luôn hiểu chuyện, bà lo lắng gì chứ? Với lại, nhị đệ lúc nào chẳng chiều nó, có chuyện gì cũng không tính toán với Điềm Điềm đâu."
"Ông biết gì mà nói!" Tiền thị bực mình, nhéo mạnh một cái vào cánh tay Tống Thế Phúc.
"Ái da!"
Tống Thế Phúc ôm lấy cánh tay bị nhéo đau, mặt mày nhăn nhó: "Sao bà mạnh tay thế chứ?"
Tiền thị trừng mắt nhìn ông, "Ông nghĩ tôi muốn nhéo ông sao? Chẳng phải là tại ông quá ngốc thôi."
"Ta ngốc chỗ nào! Ta chỉ là thật thà chất phác thôi." Tống Thế Phúc bực bội đáp, vẻ mặt trông đúng là người thật thà.
"Thật thà đến ngu ngơ thì có!" Tiền thị thở dài, không nhịn được mà nói tiếp: "Ông thử nghĩ xem, hai phu thê mình dựa vào làm ruộng, một năm thì kiếm được bao nhiêu bạc? Đại Bảo nhà mình mỗi tháng tốn một lượng bạc cho việc học, chẳng phải đều nhờ nhị đệ và tam đệ cùng góp tiền chu cấp sao? Tuy nhà mình không có nhiều chuyện đau đầu như các nhà khác, huynh đệ lại hòa thuận, nhưng ông thử nghĩ kỹ mà xem, Tam Bảo tám tuổi rồi mà vẫn chưa được đi học đường. Chẳng phải vì nhà mình phải chu cấp cho hai người học nên không còn khả năng để lo thêm hay sao?"