Âu Dương Trăn nhìn con gái nhỏ bé yếu ớt nhưng lại quật cường hơn cả lính của mình, thật sự là đau đầu vì mình lại nuôi một chiếc áo bông nhỏ quật cường như vậy.
Tuy hắn là trưởng một trung đoàn, quân hàm thượng tá, nhưng mà cái này đặt ở trong bộ đội, lại mãi mãi không đủ.
Nơi nào có người, thì có giang hồ.
Trong quân đội cũng vậy.
Hắn có chỉ số thông minh cao hơn nữa có năng lực hơn nữa, lại có nhiều người xuất thân tốt hơn, bối cảnh cứng rắn hơn hắn.
Tuổi thanh xuân và mồ hôi của hắn đều hiến dâng hết cho bộ đội, bộ đội chính là người yêu duy nhất của hắn.
Phùng Tự Tranh là người như thế nào, hắn không có hứng thú, tình yêu là cái gì, hắn hừ lạnh coi thường.
Cái hắn muốn chính là cùng bộ đội, cả đời này hắn chỉ yêu nơi này.
Mặc quân phục ngụy trang, tới chiến xa, rong ruổi trên sân huấn luyện hoàng thổ tung bay mới là dáng vẻ Âu Dương Trăn hắn nên có, chỉ có ở nơi đó, hắn mới có thể há to miệng thở, nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng mà, con gái, con gái duy nhất của hắn, chỉ biết cho hắn là người có tính tình nhỏ nhen, giống như mẹ cô, làm cho người ta mất hết kiên nhẫn.
Bàn tay to của hắn xoa lên cái cổ thon dài của con gái, chỉ cần ngón tay hắn hơi dùng sức một chút, là có thể vặn gãy đầu lâu xinh đẹp của cô ra rồi.
Âu Dương Nặc không bất ngờ gì với sự tàn bạo của hắn, trong mắt hắn, cô chỉ nhìn thấy ham gϊếŧ, nhìn thấy băng tuyết trong đó.
Cô không hoài nghi hắn sẽ gϊếŧ cô, dù sao uy nghiêm của quân vương không thể khiêu chiến.
“Ba muốn gϊếŧ con sao? Âu Dương Trăn?” Âu Dương Nặc bình tĩnh hỏi.
“Hừm!” Âu Dương Trăn hừ lạnh, buông cổ cô ra, bàn tay to vỗ lên má cô: “Đây là lần cuối cùng ba cảnh cáo con. Còn dám gọi tên ba trống không như vậy nữa, hậu quả con tự gánh chịu.”
Hắn ngồi lại trên ghế, một lần nữa châm biếm hỏi cô: "Con có thể không thích Phùng Tự Tranh, cũng có thể cùng cô ấy đầu khẩu, nhưng người mẹ kế này là con không thể bác bỏ được. Ba không cưới cô ấy, con có phong cấp quân hàm lên cho ba được không?"
Nhìn xem, mục đích của hắn đã rõ ràng như vậy, ích kỷ máu lạnh, Phùng Tự Tranh đáng thương còn tưởng rằng hắn là lang quân tốt lành gì.
Thật sự nên để cho cô ấy nhìn thấy bộ mặt ma quỷ chân thật này của hắn.
“Ba không sợ con nói cho Phùng Tự Tranh à?”
"Được rồi, Nặc Nặc, muốn nổi giận, đùa giỡn, náo loạn thì ngưng đi. Tiếp tục ấu trĩ thì không hề đáng yêu chút nào mà còn buồn cười. Con cho rằng Phùng Tự Tranh sẽ tin con à? Ba của cô ấy, lão lãnh đạo của ba, người người đều cho rằng là ông ta thích ba, mới giới thiệu con gái cho ba, mà lão lãnh đạo của ba thích ba là thật, để ngăn cản Phùng Tự Tranh, con có làm gì cũng vô dụng thôi. Hết cách rồi, cô Phùng đối với ba, chính là loại chân ái mà các con hay nói đấy. Có chết cũng phải lấy được ba. Con nghĩ con sẽ có cách lấy được lòng tin của cô ấy, thuyết phục cô ấy hơn là ba của cô ấy sao? Đặc biệt là con vẫn đối nghịch với cô ấy, cô ấy cũng không phải kẻ ngốc, dựa vào cái gì mà đi tin tưởng cái người rất ghét cô ấy chứ?”