"Đường gia không phải đang nghiên cứu văn hóa của địa cầu Cổ đại sao, khi nào thì có thể cho thường dân chúng ta cảm nhận chút [ao ước]?"
“Nằm mơ đi, với đức hạnh của người nắm quyền ở Đường gia, kiếp này có lẽ đều không thể [ngoáy mũi].”
"Này, bé đáng yêu thực ra đang đọc kiến
thức tự nhiên của địa cầu Cổ đại!"
"Tôi đi! Thật đúng là! Bây giờ tôi mà nghĩ đến việc tìm hiểu lịch sử phát triển của địa cầu Cổ đại đầu lại ong cả lên, cậu ấy lại đọc rất thích thú[không hổ là cậu ấy]"
"Người bình luận bên trên cũng là người của ngành nghiên cứu tự nhiên à? Tôi sắp sụp đổ rồi [ôm đầu khóc thét]"
"Nghiên cứu hoa và cây cỏ có gì khó, chúng tôi chế tạo cơ khí cả ngày cũng không kêu mệt[ không nói nên lời]"
"Buồn cười quá, chi bằng bạn đến xem đi? Xem cuốn sách mà bé đáng yêu đang đọc, tôi muốn nghe xem bạn có ý kiến gì hay ho?"
"Lười xem quá, nếu có thời gian không bằng chế tạo thêm mấy cái máy chiến đấu, ít nhất có thể tạo ra một ít cống hiến đối với tinh cầu này."
"Hehe, với tư cách là sinh viên chuyên ngành nghiên cứu tự nhiên, tôi muốn hỏi vị đại lão phía bên trên, bạn đã chế tạo được bao nhiêu cái máy chiến đấu?"
…..
Ngành chế tạo cơ khí và ngành nghiên cứu tự nhiên luôn mâu thuẫn với nhau, thường xuyên cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt, bây giờ lại cãi nhau ồn ào, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến Thời Nhiên, cậu ấy lựa chọn rất lâu, chỉ vào một đống hạt giống nhìn Lệ Nhung Phong.
"Phong, mua."
"Mua hạt giống làm gì?" Lệ Nhung Phong thắc mắc.
"Trồng!" Thời Nhiên vô cùng hứng thú nói.
Sữa vị dâu tuy rất ngon, nhưng cậu lại nhớ món lẩu, rau xào, cơm, bánh bao hấp và malatang! Ngoài ra còn có nhiều món ăn nhẹ và đồ ăn vặt khác nhau!
Không biết làm cũng không sao, luôn phải có ước mơ, lỡ như một ngày nào đó nó thành hiện thực!
Cậu giơ nắm đấm nhỏ lên, tự động viên bản thân.
Cố lên, không thể làm mất mặt quốc bảo!
Vốn dĩ rất có khí thế, nhưng mọi thứ đã thay đổi trong mắt Tinh dân.
Thời Nhiên trong mắt bản thân: đẹp trai và chăm chỉ.
Thời Nhiên trong mắt Tinh dân: đáng yêu, ngốc nghếch.
Lệ Nhung Phong: Em muốn tự mình trồng trọt, có phải là chê anh nghèo không?
Hạt giống bán trong cửa hàng Tinh Võng đều được phân loại, độ khó của việc trồng chúng từ khó đến dễ, chỉ cần gieo được là có thể nhận được phần thưởng tương ứng, thậm chí có thể gia nhập Đường gia, tham gia vào công việc nghiên cứu địa cầu Cổ đại, đạt được cả danh vọng lẫn lợi lộc trong một đêm.
Nhưng mà người bình thường hầu hết thì ngay cả cái đơn giản nhất cũng không thể trồng được, Thời Nhiên lần đầu tiên đến đã chọn cái khó trồng nhất, khiến Tinh dân đều há hốc mồm.
"Chẳng trách mẹ tôi ngày nào cũng mắng tôi là đồ phế vật, bây giờ tôi đã tin rồi, ngay cả một con búp bê cũng có nhiều mục tiêu theo đuổi hơn tôi, ba năm trồng trọt mà thậm chí một cái rắm cũng không trồng ra, chắc chắn là một phế vật không cần nghi ngờ gì [tự kỷ]."
“Cùng là phế vật, từ trước đến nay tôi chỉ dám chọn những hạt giống cơ bản, dù sao thì đất trồng khá đắt, [là tôi không xứng đáng]”
"Không phải, là các người điên rồi, hay là tôi điên rồi vậy, nghe các người nói giống các hạt giống đều giống nhau vậy, hơn nữa một con búp bê đòi mua hạt giống, nguyên soái đồng ý mới lạ đó."
"Tôi dùng giấy chứng nhận nhập học Học viện quân sự Mist của mình để đảm bảo, cậu ấy không phải là một con búp bê, mà là người làm nông, bé đáng yêu ngoan, đợi đến khi cậu lớn lên chút rồi trồng [chạm đầu]"
"Mua cho cậu ấy đi! Không phải chỉ là hạt giống thôi sao, trồng không được cũng không sao, chị có rất nhiều Tinh tệ, mua! [Đáng yêu quá]"