"Ục ục~"
Bụng cậu lại reo lên, Thời Nhiên dùng đôi tay ngắn tũn ôm lấy cái bụng tròn trịa của mình, cố gắng trở mình, phát ra một tiếng kêu yếu ớt vô lực.
Lệ Nhung Phong đang ôm cánh tay ngơ ngác nhìn sang một bên, nghe thấy tiếng kêu chít chít, mày hơi nhíu lại.
“Mắt Kính Nhỏ từng nói, làm nũng với người khác có nghĩa là
đói rồi.” Mond nhanh chóng cầm lấy bữa trưa đã chuẩn bị trước, cẩn thận mở chăn bông quấn quanh người Thời Nhiên, để cậu lộ đầu ra.
Thời Nhiên đợi mãi không thấy đồ ăn, bất mãn rên một tiếng.
Phải nói rằng, Thời Nhiên hiện tại tuy hình dáng không được ưa nhìn cho lắm nhưng lại có giọng nói mềm mại dễ thương, y hệt mấy cô gái nhỏ đang tuổi mới lớn vậy, giọng nói nhỏ nhẹ dễ thương, đến cả những người đã quen bạo lực đánh chém như Mond và Lake cũng không thể cưỡng lại được.
Về phần Lệ Nhung Phong, không biết anh đang suy nghĩ gì, dù sao cũng không nhìn ra được gì trên mặt anh, thậm chí có vẻ còn có chút chán ghét...
Mond giơ tay, do dự một lát rồi nói với Lake: “Hay là anh lên đi, tôi chưa từng chăm sóc đứa bé nhỏ như vậy bao giờ, da thịt mềm mại, cả người còn không to bằng moitj nắm tay của tôi. Tôi sợ không kiểm soát được sức lực kẹp bẹp cậu ấy mất."
Lake liếc anh ấy một cái, nói: "Anh cho rằng tôi đã từng chăm sóc ai à?"
Nhìn thấy tiếng kêu của tiểu tử trong l*иg ấp ngày càng nhỏ đi, Mond nhìn về phía nguyên soái nhà mình, dũng cảm nói: "Hay là ngài thử đi, còn có thể bồi dưỡng tình cảm với phu nhân…”
Càng nói càng nhỏ tiếng, anh ấy rút tay lại, đang định bỏ cuộc thì không ngờ lại nhìn thấy nguyên soái nhà mình giơ tay bế lên!
Mond:? ? ?
Ghét màu hồng? Không thích không có lông?
Ngài là nguyên soái, ngài quyết định là được.
Lệ Nhung Phong phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của hai cấp dưới, cúi đầu nhìn cậu bé đang tìm kiếm thức ăn trong l*иg ấp.
Hầu hết con non mới sinh đều tương đối mỏng manh, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một con non nhỏ nhắn như vậy, mềm mại không xương, làn da là màu hồng nhạt anh không thích, lông trên người nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy được, chỉ có thể miêu tả bằng hai từ "xấu xí".
Nhưng mỗi lần cậu kêu lên một tiếng, mọi người đều không thể bỏ qua.
“Đồ xấu xí.” Anh gõ ngón trỏ lên mái tóc không có lông của Thời Nhiên, nhẹ giọng nói.
"Phốc--"
Thời Nhiên sắp tức chết rồi, hết kẻ này đến kẻ khác nói cậu xấu xí cũng thôi đi, đồ ăn còn khó ăn như vậy, loãng tuếch như nước, chẳng có mùi vị gì, cậu là bảo vật quốc gia vô cùng quý giá, thế mà cho cậu ăn cái này.
Lệ Nhung Phong liếc nhìn cổ tay áo bị dính dung dịch dinh dưỡng, cau mày lại đưa một thìa khác tới, ba giây sau, anh lại nhận được một chiếc cổ tay áo ướt khác.
Anh rút tay lại, lạnh lùng nói: “Có vẻ như là không đói lắm.”
Nói xong, bụng Thời Nhiên gầm gừ đáp lại, cực kỳ phối hợp phát ra một tiếng “ùng ục”.
Lệ Nhung Phong dừng lại một lát rồi đưa tay qua, nhưng nhóc con trước mặt lại ngẩng cao đầu không nói gì, như thể quyết tâm chiến đấu với anh đến cùng.
“Nguyên soái, có lẽ là phu nhân anh không thích uống dịch dinh dưỡng.” Mond phá vỡ thế bế tắc, nhỏ giọng nói: “Thử lấy một gói sữa xem sao?”
"Nó là nữ?" Lệ Nhung Phong cau mày.
Trong thế giới ngày nay, dịch dinh dưỡng là sự lựa chọn tốt nhất để nhanh chóng bổ sung năng lượng cho cơ thể, các sản phẩm từ sữa đã bị loại bỏ từ lâu, chỉ một số ít bà mẹ và trẻ con có thể trạng rất kém mới lựa chọn các sản phẩm sữa làm thực phẩm.
Thời Nhiên không hiểu những điều này, cậu chỉ biết rằng mình lại bị tên khốn này ghét bỏ!
Đã không đủ khả năng nuôi gấu trúc còn đòi khoe khoang? Nguyên soái gì chứ, nghèo chết đi được!
Cậu giận dữ nghĩ.
Mond tìm một lúc lâu, cuối cùng vỗ đốp vào trán một cái, lúng túng nói: “Nguyên soái, hình như ta chưa chuẩn bị sẵn lọ sữa nào, cũng không ngờ thân thể phu nhân lại nhỏ nhắn...như vậy."
Thời - Xấu xí - nhỏ xinh - Nhiên nghe xong muốn chửi thề.
Lệ Nhung Phong liếc cậu một cái, mở miệng đánh thức Tiêu Thập Tam, lấy ra sản phẩm sữa đã chuẩn bị sẵn.