Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của Châu Phó: “Thức Thanh, cậu thay đồ xong chưa?”
Bím tóc của Lộ Thức Thanh đều đã bay lên, thấy Dung Tự nắm mặt trang sức như đang suy tư gì đấy, cậu lén lút nghiêng người, mưu đồ trượt qua khe hở giữa Dung Tự và bức tường.
“Anh Châu tìm tôi.”
Dung Tự giơ tay đè lên tường, chắn lại đường ra của Lộ Thức Thanh, hắn đột ngột đè thấp giọng, không đầu không đuôi hỏi một câu.
“Lộ lão sư có tài khoản weibo phụ không?"
Lộ Thức Thanh nghe tới 3 chữ “tài khoản phụ” thì lại nhớ tới chữ ký kèm dòng Gửi hắn ký cho, suýt nữa còn cho rằng Dung Tự đã biết đấy là mình.
Cậu làm bộ bình tĩnh: “Có.”
Dung Tự không hề truy hỏi ID mà cúi người xuống, đôi mắt đa tình chăm chú nhìn vào Lộ Thức Thanh, mang theo vẻ bình thản ung dung của đóa hoa giao tế, cứ như không biết cái gì là xấu hổ cả.
“Vậy đã follow tôi chưa?”
Lộ Thức Thanh đứng hình.
Châu Phó đã mở cửa đi vào, giọng nói nghe rõ mồn một truyền vào qua lớp màn mỏng manh: “Thức Thanh, cậu thay ở gian nào đấy, sao còn vứt áo len ở đây?”
Lộ Thức Thanh bất giác nín thở.
Nơi quay chụp người đến kẻ đi, nếu để ai thấy cậu với Dung Tự bước ra từ cùng một gian thử đồ...
Lộ Thức Thanh sốt ruột, ánh mắt trông mong nhìn cánh tay chắn ngang trước mặt mình, nói bằng giọng hơi run: “Tôi phải ra ngoài.”
Không hiểu sao bầu không khí không dưng lại có cảm giác như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vậy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ phết.
Dung Tự cười không thành tiếng, cánh tay vẫn tùy ý gác ngang đấy, dường như hắn chẳng hề sợ sẽ bị người ta nhìn thấy.
Lộ Thức Thanh lo sốt vó, cảm giác được tiếng bước chân ngày một gần hơn của Châu Phó, bất đắc dĩ cậu đành gật đầu.
Có bấm theo dõi.
Còn thiết lập đặc biệt theo dõi.
Chính miệng thừa nhận ngay trước mặt idol, ngón chân.
Lộ Thức Thanh điên cuồng quắp lại, hận không thể moi ba tấc đất, vùi mình xuống lỗ.
Dung Tự lại cười nữa, cuối cùng mới đại phát từ bi, khẽ dời cánh tay dài của mình ra.
Lộ Thức Thanh phản ứng cực nhanh, cậu lập tức khom lưng lách ra ngoài như cá chạch.
Dung Tự không vội ra ngoài, hắn lười nhác dựa tường nghịch mặt hồng bảo thạch, tâm tình cực hớn hở nghe người ngoài kia lắp bắp nói chuyện.
Châu Phó quở trách cậu: “Sao cậu mặc có áo trong đã ra ngoài rồi, đổ mồ hôi lại bệnh, mau mặc áo len vào... shhh, ngược rồi, hôm nay cậu làm sao vậy?”
Lộ Thức Thanh nói khẽ: “Không có... chúng ta đi được chưa?"
“Ừm, anh có nói với đạo diễn Lý rồi, cậu đi tẩy trang trước đi, lát nữa anh dẫn cậu đi ăn tối.”
Lộ Thức Thanh gật đầu như con gà mổ thóc, mặc áo phao xong thì nhanh chân chạy vội sang phòng hóa trang bên cạnh.
Châu Phó cái số hay lo, sắp xếp trang phục trong phim lại, để ngay ngắn sang bên, tiện cho nhân viên công tác tới thu dọn.
Chỉ là anh ta xốc quần áo một hồi thì thấy thiếu một chiếc áo màu trắng lót bên trong, lòng thầm nói Lộ Thức Thanh sơ suất quá, chắc là rơi trong gian thay đồ rồi. Châu Phó thuận tay xốc tấm màn gian thay đồ Lộ Thức Thanh vừa mới bước ra.
“Ầm” một tiếng.
Ánh đèn ấm áp đổ như trút vào gian thay đồ nho nhỏ, Dung Tự đứng đấy dựa tường, lười nhác nghiêng đầu nhìn sang, chẳng hề có chút lúng túng khi bị bắt tại trận, tự nhiên như đang làm dáng chụp poster vậy.
"Hi."
Châu Phó: “?”
Dường như Dung Tự không thấy đôi đồng tử bị chấn động của Châu Phó vậy, cà lơ phất phơ cầm áσ ɭóŧ bên trong Lộ Thức Thanh đánh rơi, tiện tay đưa sang: “Anh Châu tìm cái này à?”
Cái quỷ gì đây?!
Nửa giờ sau, Lộ Thức Thanh tẩy trang xong, đeo khẩu trang vào, chuẩn bị theo Châu Phó dẹp đường về phủ.
Nom Châu Phó rất khác ngày thường, mắt cứ nhìn Lộ Thức Thanh với cái vẻ xa xôi, muốn nói lại thôi.
Lộ Thức Thanh bước vào thang máy, nghi hoặc hỏi: “Anh Châu?"
Châu Phó rất muốn hỏi nhưng lại ngại Lộ Thức Thanh da mặt mỏng, sẽ vọt vào xe diễn màn Na Tra đại náo Long cung nên tạm nuốt trở lại, định về nhà sẽ nhắn tin wechat hỏi.
Cửa thang máy sắp khép lại, ngoài hành lang có người bước vội tới.
“Đợi tôi một chút.”
Là Dung Tự.
Lộ Thức Thanh vội bấm nút “mở” trên thang máy, chỉ là có chút nóng vội, cậu không nhìn rõ nút bấm, ngón tay liều mạng ấn mấy lượt vào nút “đóng” thật mạnh đến nỗi nhìn thấy cả tàn ảnh, bụng ngón tay đỏ bừng.
Cửa thang máy từ từ khép lại.
Bỏ lại Dung Tự tranh thủ chạy tới, gần ngay gang tấc ở bên ngoài.
Thang máy xuống tầng hầm.
Châu Phó: “...”
Lộ Thức Thanh: “...”
Hả?
Châu Phó ngoảnh đầu liều mạnh dằn lại, không cho tiếng cười bay ra khỏi kẽ môi, làm ra vẻ thản nhiên an ủi: “Không sao, lúc gấp bấm thang máy không linh là chuyện thường thôi."
Lộ Thức Thanh chết lặng, bờ môi run run, con tim đã hoang lạnh.
Ánh mắt chết thêm lần nữa.
Sự xấu hổ như bóng với hình, từ đầu tới cuối vẫn bao trùm lấy Lộ Thức Thanh.
Năm nay phạm thái tuế ưi? Dân hay đội quần sống không nổi nữa chứ gì?
Suốt đường, Lộ Thức Thanh cứ ủ rũ như chiếc lá héo, cầm di động mở giao diện weibo Dung Tự ra mấy lượt lại sống chết không biết phải giải thích thế nào.