Đừng Học Thói Xấu

Chương 58 :

Lộ Thức Thanh bất giác nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi..."

Vừa dứt lời, rèm đã bị vén lên, mùi nước hoa quen thuộc lặng lẽ bay vào phòng thay đồ.

Dung Tự đã chen vào.

Lộ Thức Thanh: "!"

Chỉ thiếu chút nữa thôi là Lộ Thức Thanh đã nhảy dựng, cậu liều mạng lùi về sau mấy bước, tựa lưng vào tường, trợn tròn mắt nhìn Dung Tự.

Dung Tự cao hơn cậu, thể trạng thân hình còn ưu việt hơn cả siêu mẫu. Chắc máy sưởi quá nóng, hắn xắn hờ tay áo len lên đến cẳng tay, có thể nhìn thấy cơ bắp săn chắc lấp ló.

Hắn vừa bước vào, phòng thay đồ chật hẹp như bị vắt sạch không khí, tùy tiện thôi cũng đã xâm chiếm toàn bộ không gian.

Lộ Thức Thanh không khỏi nín thở.

Dung Tự nhướng mày: "Quay sang đi."

Lộ Thức Thanh "hở" một tiếng, chậm chạp xoay người sang.

Dung Tự cụp mắt nhìn thử.

Là mặt dây chuyền trang trí hồng bảo thạch trên mái tóc mắc vào nhãn của áo trong. Mới nãy Lộ Thức Thanh tự mình vật lộn cả ngày trời, làn da trắng nõn sau gáy bị trầy mấy vết đỏ.

Dung Tự dời tầm mắt khỏi gáy Lộ Thức Thanh như không có chuyện gì, hắn sờ ngón tay lên mặt mình, thấy không lạnh mới vươn tay tới, dán lên cổ Lộ Thức Thanh, nhẹ nhàng móc lấy mặt trang sức.

Rõ ràng tay Dung Tự rất ấm, song chỉ chạm nhẹ trong phút chốc ngắn ngủi lại khiến sau lưng Lộ Thức Thanh tê dại, bất giác nổi lớp da gà.

Không biết do cậu căng thẳng hay sợ hãi nữa, hai tay cậu vô thức ôm lấy cẳng tay. Mười ngón tay xinh đẹp bấu vào trong quần áo sang trọng, khuôn mặt đỏ bừng, sắp lan ra tới tận sau gáy.

Hiềm nỗi cái miệng của Dung Tự cứ chả chịu để không, cứ đứng đấy nói: "Lộ lão sư, tôi rất tò mò..."

Lộ Thức Thanh nghiêng đầu: "Cái, cái gì?"

Dung Tự lười nhác mở móc cài mặt trang sức: "... Mới nãy cậu nói câu "thể trọng vừa hợp", đằng sau còn nói gì thế?"

Lộ Thức Thanh khó hiểu quay đầu sang.

Mười đầu ngón tay lướt nhanh, Dung Tự nhẹ nhàng móc món đồ trang trí trên mái tóc bằng ngón trỏ, tùy ý vẫy.

Hồng bảo thạch va vào nhau, vang những tiếng giòn tay.

"Xong rồi."

Lộ Thức Thanh muộn màng quay nửa người sang, có chút không hiểu, sao Dung Tự lại hỏi chuyện này.

Cậu bị cảm giác áp bức của Dung Tự dồn ép, đã quá đỗi căng thẳng, mới nãy còn bị mấy tiếng ca ca của đạo diễn.

Lý tấn công tẩy não cả ngày trời, giờ đầu óc trong một chốc không kịp phản ứng, mờ mịt lặp lại lần nữa.

"Tôi đã xem kịch bản rồi, trong phim có rất nhiều cảnh ôm, ôm... đệ, nếu như đệ nặng quá, có khi ca ca sẽ ôm không nổi."

Cậu sợ sệt nhìn Dung Tự.

Con tim Dung Tự lỗi nhịp vì tiếng gọi "ca ca" ấy.

Chỉ là con tim còn chưa kịp bắt đầu nện thình thịch, hắn muộn màng hiểu ra ý nghĩa của câu nói ấy, bàn tay cầm mặt trang sức bảo thạch đỏ siết chặt lại.

... Suýt nữa bị chọc tức đến nỗi phải bật cười.

Dung Tự lười nhác nhấc mi mắt, đôi mắt lãnh đạm, cười như không cười.

"Như Lộ lão sư thế này, một tay tôi cũng có thể ôm lên."

Lộ Thức Thanh mờ mịt nhìn hắn.

Hai mắt sa sầm, thân thể có độ tồn tại cực lớn của Dung Tự bước tới trước nửa bước. Trong không gian chật hẹp, hắn gần như dồn Lộ Thức Thanh vào tường, mùi nước hoa vây kín cả người cậu, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai.

"Lộ lão sư muốn thử không?"

Tôi không tin màn hình di động đã hỏng rồi mà vẫn có thể khiến mình xấu hơn con cá hổ?

Gian thay đồ chật chội không có âm thanh nào cả, chỉ có tiếng hít thở mỏng manh.

Thật lâu sau Lộ Thức Thanh mới bừng tỉnh, cậu không biết phải tiếp lời kiểu gì, mặt mày đỏ bừng, chỉ hận không thể biến thành tờ giấy lướt tới khe hở chỗ tấm màn bay ra ngoài.

“Tôi, tôi..."

Thấy hai tay cậu cứ vén tay áo, hình như bị câu hỏi kia làm cho cuống lên, cuối cùng Dung Tự cũng có được cảm giác thành tựu, gỡ được ván hòa.

Nên nhìn xem cậu trả lời thế nào.

Hiếm được lần từ trong gian khó, Lộ Thức Thanh học được cách ép mình phải giao lưu, cho dù có muốn cướp cửa xông ra thì cậu vẫn duy trì tia lí trí cuối cùng, giọng nói lạnh lùng thoáng run lên.

Lại nói ra rất mượt.

“Giờ, giờ không thử, vào đoàn rồi rồi để ca ca bế."

Dung Tự: "..."

Ý Lộ Thức Thanh là: Bây giờ không thử, dù sao sau này vào đoàn rồi, Triệu Trầm Tầm cũng sẽ có cảnh quay để Triệu Trác bế tới bế lui.

Dung Tự trầm mặc rồi lại trầm mặc.

Giống cái lần Lộ Thức Thanh thắt dây an toàn cho hắn vậy, muốn nói lại thôi. Miệng đầy lời cợt nhả nhưng đến nửa câu hắn cũng chẳng hé.

Người này đúng là mâu thuẫn khác thường.

Rõ ràng trông thì lạnh lùng, nhưng chút phản ứng, chút chi tiết nhỏ, chút biểu cảm lại cho ra cái cảm giác đáng yêu đến mức làm người ta dở khóc dở cười; Ngỡ rằng cậu trời sinh đã dễ thương, nhưng có lúc lời nói ra lại mang theo vẻ trêu người mà chính cậu chẳng hay.

Bàn tay móc lấy mặt trang sức hồng bảo thạch của Dung Tự khẽ siết chặt.