Tiểu Manh Manh Của Đại Bạo Quân

Chương 36: Nhóc con thích nhìn trộm

Tuy ngoài miệng Doãn Y Thần vô cùng kháng cự nhưng ánh mắt lại rất thành thật, cặp mắt trong veo nhìn chằm chằm vào từng lớp y phục được bạo quân cởi ra. Hi hi không phải ta cố ý muốn nhìn đâu nhưng mà cơ thể này thật sự quá… ngon rồi!

Không ngờ ngày thường hắn mặc long bào trông gầy gầy mảnh mảnh mà đến khi thoát y cũng có cơ bắp đó…

Trước kia nàng vội vã cứu người nên không để ý, giờ mới thấy cánh tay hắn rất săn chắc, vai rộng lưng thẳng eo thon cực kỳ bắt mắt. Không phải kiểu cuồn cuộn cơ bắp mà là rắn rỏi khỏe mạnh.

Doãn Y Thần còn đang tấm tắc khen ngợi thì tay Tống Viễn lại đưa xuống dưới…

Ơ không phải chứ, chẳng lẽ hắn định cởϊ qυầи sao? Trẻ con không được nhìn đâu…

Doãn Y Thần vội lấy tay bịt mắt lại, nhưng vẫn không kìm nổi sự tò mò mà mở hé hé tay ra nhìn. Khi hắn cởi đến cái quần cuối cùng, hai mắt Doãn Y Thần suýt rớt ra ngoài luôn! Thứ đồ này, ây da cũng lớn vượt tiêu chuẩn quá rồi á!

Nàng bị dọa cho sợ mất mật, một dòng máu ấm chậm rãi chảy từ mũi ra. Nàng thật không khác gì biếи ŧɦái cả! Vậy mà lại vì ngắm bạo quân khỏa thân mà chảy cả máu mũi!

Doãn Y Thần vội lấy tay bịt mũi, nhưng một sự cố bất ngờ xảy ra khiến nàng xấu hổ muốn độn thổ.

Do nằm bò một tư thế quá lâu mà hai chân Doãn Y Thần tê cứng, mới vừa định duỗi chân thì “cộp” một tiếng, chân nàng vô tình đạp trúng ván giường. Trong căn phòng vốn tĩnh lặng âm thanh này vang lên cực kỳ chói tai. Dù bạo quân có điếc vẫn nghe được!

Hắn vội vàng mặc áo tắm, tay rút trường kiếm treo trên tường trầm giọng quát: “Ai?”

Tống Viễn nổi lên sát tâm, hừ, con chuột nhắt này thật to gan muốn hành thích hắn. Vậy hắn đành để tên đó chết không toàn thây.

Doãn Y Thần thấy tốc độ rút kiếm của hắn thì hốt hoảng, nhìn sắc mặt đen xì của hắn chắc hẳn sẽ băm vằm nàng ra mất!

Nhưng Doãn Y Thần là ai? Nàng đường đường là người sống hai kiếp, không thể mất bình tĩnh như vậy được.

Trong trường hợp này chỉ cần nở nụ cười tự tin…

Doãn Y Thần dùng tay dụi mắt khiến hai mắt đỏ ửng, sau đó giả bộ như vừa thức giấc giọng nói còn vương chút ngái ngủ hỏi lại: “Tiểu ca ca, huynh về rồi sao?”

Nghe giọng nàng, Tống Viễn thoáng kinh ngạc, sao cục bột nhỏ lại ở đây? Muội ấy đã thấy gì rồi? Thanh kiếm trong tay hắn cũng dần buông xuống, suýt nữa đã làm muội ấy bị thương rồi.

Tống Viễn tra kiếm vào chuôi, ngập ngừng hỏi: “Sao muội lại tới đây?”

Doãn Y Thần ngoan ngoãn bò ra ngoài, giọng nói hờn dỗi: “Muội muốn tới tìm huynh có chút việc cần nhờ vả, nhưng thấy huynh vẫn chưa về nên định trốn đi hù huynh một chút, ai dè lại ngủ quên mất, hì hì.”

Tống Viễn nhìn ánh mắt còn mơ màng như vừa thức dậy của nàng, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Nhờ vả? Muội muốn nhờ ta giúp chuyện gì?”

Đầu Doãn Y Thần nảy số cực nhanh, nàng vội đáp: “Muội muốn nói về chuyện của Tống Tự cũng tức là Thập đệ của huynh, muội thấy ngài ấy ở lãnh cung quá khổ sở, chi bằng huynh chuyển ngài ấy đến nơi khác được không ạ?”

Không hiểu sao khi nghe thấy câu trả lời của nàng, nội tâm Tống Viễn thoáng thất vọng, thì ra là vậy à…

Hắn hờ hững đáp: “Chỉ vậy thôi sao? Không còn gì nữa?”

Nàng gật đầu lia lịa: “Đúng, chính nó. Không còn gì nữa.”

Nàng liếc xuống bộ áo tắm hắn đang mặc, trong đầu nghĩ đến thứ gì đó, miệng vô thức nuốt ngụm nước bọt, ấp úng nói: “Cũng không có gì nữa rồi, hay muội đi về nhé?”

Tống Viễn ghen tị nắm chặt tay thành nắm đấm, giọng nói đầy vẻ nguy hiểm: “Nhưng trong cung không nuôi kẻ vô dụng, muội nói xem tên Tống Tự đó có thể giúp gì cho ta?”

Doãn Y Thần hơi khó chịu, nàng cũng vô dụng nè! Hay hắn đang đá xéo nàng?

Lời tác giả: đương nhiên lúc nào anh nhà cũng sẵn sàng chi tiền cho vợ mình rồi 😂😂

Nàng vắt óc suy nghĩ cuối cùng nặn ra được mấy câu: “Huynh ấy học rất giỏi, mỗi lần phu tử trả bài đều trả lời vanh vách, huynh ấy có khuôn mặt rất đẹp có thể khiến huynh yêu thích, huynh ấy ít nói sẽ không làm phiền huynh…”

Vừa nói nàng vừa liếc nhìn sắc mặt Tống Viễn, thấy mặt hắn càng ngày càng đen thì tá hỏa, rốt cuộc nàng đã nói sai ở đâu à?

Đến lúc thấy mặt hắn như sắp đánh người tới nơi nàng mới im bặt: “Hết rồi ạ.”

Tống Viễn hừ lạnh: “Xem ra muội đúng là rất để ý đến người Thập đệ này của ta. Vậy ta sẽ ban cho hắn đến ở trong Hành cung, cũng cắt cử thêm mấy nô tỳ hầu hạ hắn.”

Nàng rối rít cảm ơn Tống Viễn, luôn miệng khen hắn là người tốt số một thiên hạ không ai sánh bằng.

Người tốt? Cục bột nhỏ thích nhìn trộm này thật ngây thơ, hắn thầm nghĩ.

Nếu chuyển tên nhóc Tống Tự tới Hành cung, hắn sẽ dễ dàng kiểm soát hơn là để ở lãnh cung, cũng nhân tiện cho cục bột nhỏ thấy hắn là người rộng lượng, một mũi tên trúng hai đích.

Thấy Doãn Y Thần lon ton chạy về hắn mới đau đầu day day huyệt thái dương. Mấy ngài nay triều thần đồng loạt dâng tấu mong hắn mở rộng hậu cung, dù hắn lấy lí do phải lo cho xã tắc cũng bất thành. Mấy lão già cổ hủ đó thật đáng ghét suốt ngày chỉ biết lải nhải mỗi một vấn đề, cục bột nhỏ mới lên bốn, sao hắn nỡ giao trọng trách nặng nề này cho nàng? Chưa kể nếu làm vậy hắn chẳng khác nào kẻ bệnh hoạn cả.