Tiểu Manh Manh Của Đại Bạo Quân

Chương 35: Vô tình thấy bạo quân tắm

Thời gian dần trôi, Doãn Y Thần cũng theo đó mà lớn lên, khuôn mặt nàng bớt đi nét bầu bĩnh, chỉ là không được cao cho lắm.

Ban đầu nhìn ra bức tường đỏ bên ngoài cung, nàng thấy mình như một con chim hoàng yến bị giam vào l*иg nhưng giờ đây nàng lại thấy đây vốn không phải l*иg son khóa vàng mà là nhà mới của nàng. Nàng có thể ở đây dưỡng sức đợi ngày quay lại phủ thừa tướng đòi lại những thứ thuộc về nàng.

Mấy ngày gần đây nàng để ý đến một cậu bé lớn hơn nàng vài tuổi luôn lủi thủi ngồi một mình. Hỏi ra mới biết thì ra hắn là đứa con út của hoàng thượng, tuy nhiên hắn lại do một cung nữ của Tân Giả Khố sinh hạ, ai nấy đều cười nhạo xuất thân của hắn. Ngay đến Tống Dật có lẽ cũng không biết đến sự tồn tại của người đệ đệ này, hoặc có biết nhưng cố tình làm ngơ, dù sao trong các huynh đệ trong cung hắn chỉ thân thiết với mình Tống Viễn, cũng cảm thấy không nhất thiết phải làm quen với những người không liên quan.

Hình như hắn cũng tự biết bản thân không được yêu thích nên luôn lủi thủi, tự động xa cách với mọi người như một chú cún tội nghiệp không có quyền lựa chọn.

Nàng từng hỏi Tống Dật hắn tên là gì nhưng Tống Dật cũng ngơ ngác không biết, mãi đến sáng nay nàng thấy một nhóm công tử đang chỉ tay năm ngón bắt hắn tự mình quét sân:

“Mau quét hết đống lá này cho ta!” Chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là Vương Hằng, con trai Ngự Sử đại nhân, gã ỷ mình là con trai độc đinh của Ngự Sử đại nhân mà nhiều lần đè đầu cưỡi cổ bạn học, mà đối tượng bị bắt nạt nhiều nhất không ai khác chính là Thập hoàng tử, Tống Tự.

Mà đám người vây quanh chỉ cười cợt lạnh lùng đứng nhìn một hoàng tử lại bị coi như rẻ rách không bằng nô tài trong cung.

Tống Dật và Doãn Y Thần cùng đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng nàng không nhịn được nữa tiến tới đỡ Tống Tự đứng dậy, nàng quay lại quát thẳng vào mặt Vương Hằng: “Các người ỷ mạnh hϊếp yếu còn ra thể thống gì?”

Vương Hằng biết nàng là báu vật đầu quả tim của Tống Viễn nên không dám đắc tội, tội, huống hồ Vinh thân vương cũng yêu quý nàng nên đành hậm hực rút lui. Trước khi bè lũ bắt nạt rời đi, Vương Hằng vẫn còn ghi thù cảnh cáo Tống Tự: “Xem như lần này ngươi may mắn, lần sau sẽ không đơn giản vậy đâu!”

Doãn Y Thần cau mày nhìn bè lũ bạo lực học đường dần đi khuất, trong lòng không ngừng chửi rủa. Phân biệt giai cấp ỷ đông hϊếp yếu ở đâu cũng có riêng ở trong cung là nghiêm trọng nhất.

Nàng quan tâm hỏi Tống Tự: “Huynh không sao chứ? Sao huynh không phản kháng?”

Tống Tự chỉ lắc đầu không đáp. Phản kháng? Hắn thân đơn thế cô sao có thể phản kháng được? Hơn nữa mẫu thân hắn còn chỉ là một cung nữ, dù được tiên hoàng ân sủng một lần nhưng không có chống lưng, sớm đã chết trong ngày Tống Viễn dẫn binh đánh vào cấm cung từ lâu rồi. May thay trong cuộc chiến giành quyền lực, những huynh trưởng khác thấy hắn nhỏ tuổi không tạo được sóng gió gì nên mới bỏ qua cho hắn.

Đây là lần đầu hắn được quan tâm hỏi han, mà người này còn là vị Bảo Châu quận chúa dưới một người trên vạn người, cảm giác này thật ấm áp…

Không biết do gió lạnh do ngại mà mặt hắn hơi đỏ lên, chạy về lãnh cung thật nhanh.

Hắn chạy càng lúc càng nhanh, khoé miệng vô thức cong lên một nụ cười hiếm hoi.

Doãn Y Thần đau lòng nhìn Tống Tự, kiếp trước nàng nghĩ nàng là người bất hạnh nhất trên thế gian này nhưng kể từ khi sống lại, nàng mới thấy hoá ra ngoài kia vẫn còn rất nhiều người khổ sở không kém gì nàng.

Tống Dật hơi buồn buồn nhìn nàng, hồi lâu sau mới nói: “Ta không biết đệ ấy lại phải chịu nhiều bất công đến vậy…”

Hai người đi nghe ngóng một ngày, cuối cùng mới biết Tống Tự vẫn luôn sống ở lãnh cung, bên cạnh chỉ có một ma ma đã già yếu, mỗi bữa chỉ có một cái bánh bao đã đông cứng, quần áo cũng làm từ vải vụn của các cung khác còn thừa lại, lí do hắn được tới học đường cũng là do vị ma ma nọ liều chết cầu xin tiên hoàng cho hắn cơ hội được nhìn mặt chữ. Tống Dật thật sự đau lòng thay cho người đệ đệ này, miệng không ngừng nói: “Ta không biết, ta thật sự không biết đệ ấy phải cơ cực như vậy…”

Doãn Y Thần muốn Tống Tự có cuộc sống tốt hơn bèn hạ quyết tâm tới xin xỏ Tống Viễn. Nhưng lúc nàng tới hắn vẫn chưa thượng triều về. Nghĩ ngợi một hồi, nàng lén trốn vào một góc trong giường định hù hắn một chút, ai kêu hôm nọ hắn vừa trộm cắn một cái vào má nàng chứ!

Nhưng lúc đang trốn nàng vô tình ngủ quên, đến khi tỉnh dậy vì nghe thấy tiếng người nàng mới hoàn hồn, chỉ thấy một thái giám cung kính bẩm báo:

“Hoàng thượng, nước tắm đã chuẩn bị xong ạ.”

Cái gì? Ở góc độ của nàng, nàng có thể thấy Tống Viễn phẩy tay ra hiệu cho thái giám lui hết ra ngoài.

Hai mắt Doãn Y Thần mở to! Không lẽ hắn định cởi sao?! Đừng mà đại ca…