Thời gian thấm thoát thoi đưa, đông quan xuân tới, mới đó mà đã tới giao thừa. Trên dưới lục cung lại nhộn nhịp quét tước dọn dẹp, treo đèn l*иg, câu đối.
Đây cũng là đêm giao thừa đầu tiên kể từ ngày nàng sống lại, ắt hẳn sẽ rất vui. Kiếp này nàng quen được rất nhiều bạn mới, Tống Dật biết pha trò lúc nào cũng khiến mọi người vui vẻ, Thu Nguyệt khéo tay hay cười, và còn… một tiểu ca ca vẻ ngoài lạnh lùng nhưng biết cách quan tâm người khác.
Đêm giao thừa là đêm mà những đứa con đi làm ăn xa trở về thăm cha mẹ, là ngày cả nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Tống Viễn lặng lẽ nhìn khung cảnh náo nức trong cung kẻ nói người cười, trước kia hắn cảm thấy những thứ này vô cùng nhàn chán, kể từ ngày mẫu hậu mất, hắn không muốn đón giao thừa nữa.
Đêm giao thừa ngày ấy, khi hắn đang cầm con hổ nhồi bông muốn tìm mẫu hậu chơi, hắn lại phải tận mắt nhìn mẫu hậu bị đâm một nhát kiếm xuyên tim, trước khi chết, hai mắt bà mở to miệng không ngừng giục hắn mau chạy đi. Rõ ràng mẫu hậu bị kẻ khác hại chết nhưng phụ hoàng lại ra lệnh phong tỏa tin tức, chỉ nói là mẫu hậu bị bệnh mà qua đời. Ngày ngày hắn quỳ trước Dưỡng Tâm Điện muốn đòi lại công đạo cho bà, nhưng chỉ khiến phụ hoàng thêm phần chán ghét, cho đến một ngày hắn tình cờ phát hiện ra cái chết của mẫu hậu có liên quan đến phụ hoàng…
Hắn bày mưu tính kế nhẫn nhục chịu đựng lấy lòng phụ hoàng, khiến ông ta buông lỏng phòng bị rồi từng bước liên hệ với các thế lực nhà ngoại nhằm phân tán quyền lực trong tay phụ hoàng, chưa hết, hắn còn khiến phụ hoàng chìm sâu trong bể lớn du͙© vọиɠ, ngày nào cũng có nữ nhân hưởng ân sủng, trèo lên long sàng mong muốn đổi đời, phụ hoàng càng sa đọa trụy lạc hắn càng hả hê, nhưng ngày phụ hoàng mất hắn lại không thấy vui như đã tưởng.
Hắn đã nghĩ đến ngày chính tay cầm đao gϊếŧ phụ hoàng vô số lần nhưng sao hắn lại không thấy hả hê chút nào… thậm chí còn thấy đau lòng?
Trong lúc đang suy tư, vạt áo hắn bị một bàn tay nắm lấy lay nhẹ, là Doãn Y Thần cầm theo một phong bao lì xì chạy tới dúi vào tay hắn, nàng cất giọng ngọt ngào: “Tiểu ca ca, năm mới vui vẻ.”
Hắn hơi nheo mắt bình phục cảm xúc, phải rồi, giờ hắn có cục bột nhỏ bên cạnh, hắn sẽ không còn cô đơn nữa.
Hắn khom lưng ôm lấy nàng, môi mỏng cười dịu dàng: “Hửm, cục bột nhỏ còn muốn lì xì cho ta sao? Đáng lẽ ta phải là người lì xì cho muội mới đúng.”
Nàng cười khúc khích cái miệng nhỏ hơi chu ra làm nũng: “Năm mới tuổi mới muội chúc huynh vạn sự như ý, ước gì được nấy.”
“Cái miệng nhỏ này ngày càng ngọt rồi.”
Chợt một giọng nam trong trẻo vương chút hơi men vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện hai người:
“Tháng chạp mai cười nụ
Ra giêng sẽ nở nhiều
Ý xuân luôn đẹp đẽ
Lòng khách sao buồn thiu?
Cây tuyết màu không đổi
Gió sông sóng vẫn theo
Vườn xưa đâu thấy nữa
Ngàn núi Vu cheo leo.”
(Thơ Đỗ Phủ)
Doãn Y Thần giật mình quay đầu lại, quả nhiên là Tống Dật đang chân nam đá chân siêu bước tới:
“Chúc mừng năm mới, hoàng đế ca ca, năm mới rồi huynh phải vui lên, cứ mặt ủ mày chau thì mau già lắm.”
Hắn tiếp tục huyên thuyên: “Tiệc tất niên đã chuẩn bị xong rồi, hai người còn đứng đó làm gì nữa, đi thôi, lát nữa ăn xong còn đi ngắm pháo hoa.”
Doãn Y Thần và Tống Viễn mỉm cười nhìn nhau sau đó cũng đến yến tiệc. Trong bữa tiệc, có không ít quan lại kính rượu chúc tết Tống Viễn, hôm nay hắn cũng đặc biệt phá lệ uống hơi nhiều, cặp mắt đào hoa phủ một tầng sương mù, gò má hơi đỏ. Doãn Y Thần ngồi bên cạnh vừa ăn vừa nhìn hắn, nàng thầm nghĩ hắn uống nhiều rượu như vậy chắc chắn ngày mai sẽ đau đầu nên âm thầm sai người chuẩn bị chút canh giải rượu.
“Bùm… bùm…”
Là tiếng pháo hoa nổ, từng chùm pháo hoa đủ màu sắc toả sáng soi rực cả bầu trời đêm, mọi người đều háo hức nhìn ra ngoài thầm mong chờ năm mới hạnh phúc mới.
Đêm đến, Tống Viễn ôm Doãn Y Thần về Linh Châu điện, hơi thở nóng rực phả vào tai nàng: “Cục bột nhỏ, chúc mừng năm mới. Cảm ơn muội đã xuất hiện trong cuộc đời ta. Hôm nay ta vui lắm. Muội ở lại bên ta một lúc được không?”
Ban đầu nàng thấy không quen trước sự thân mật này nhưng thấy hắn đã say đến quên cả trời đất nên cũng đành thuận theo hắn. Để hắn ôm nàng ngủ suốt một đêm.
…
Ở một nơi khác, Thẩm Thanh Nhu ngẩng đầu nhìn pháo hoa đầy màu sắc trên trời, khuôn mặt ảm đạm. Nàng thật sự rất nhớ nhà, không biết nàng đã bị giam ở nơi này bao lâu rồi. Không ai dám nói chuyện với nàng, nàng cũng không nói chuyện với ai, ngày qua tháng lại chỉ có một nam nhân đến ôm nàng, nói những lời nàng không hiểu.
Bỗng một đôi tay to lớn ôm lấy nàng từ phía sau, mùi rượu nồng nặc lập tức xộc thẳng vào mũi nàng: “Nhu nhi, năm mới vui vẻ. Sau này nàng cũng đón năm mới cùng ta nhé?”
Thẩm Thanh Nhu không đáp, nàng chán ghét cái cảnh bị cầm tù này, cũng chán ghét hắn ta.
Hắn ta thấy nàng không đáp thì tự mình lẩm bẩm nói: “Chỉ cần nhốt nàng lại, nàng sẽ không có cơ hội đến tìm tên bạo quân đó…”