Tiếng la hét của Xuân Hương quá lớn làm thu hút rất nhiều người tới xem trò vui. Mà Doãn Thanh đã được thị vệ vớt lên, nàng ta đang ngồi co ro trên đất, toàn thân run lên vì lạnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến đỏ ửng cả lên, nàng ta nước mắt ngắn nước mắt dài khóc lóc nhằm lôi kéo được sự đồng cảm của mọi người: “Bảo Châu quận chúa, dù gì ta cũng là đích nữ phủ thừa tướng, sao người có thể đẩy ta xuống hồ?”
Mọi người thấy nàng ta ướt như chuột lột lại nhìn Doãn Y Thần cả người khô ráo đứng bên bờ hồ, bắt đầu lên tiếng bênh vực Doãn Thanh:
“Bảo Châu quận chúa, hoàng thượng đúng là vô cùng sủng ái người nhưng người cũng không thể xô Doãn tiểu thư xuống hồ được.”
“Không ngờ tuổi còn nhỏ lại độc ác như vậy!”
“Ta thấy vị quận chúa này và hoàng thượng vô cùng giống nhau, đều ngang ngược coi mạng người như cỏ rác! Nước hồ lạnh như cắt, cơ thể Doãn tiểu thư từ nhỏ đã yếu ớt sao chịu được?”
“Suỵt, nói bé thôi. Bộ muốn bị chém đầu hay gì!”
Thu Nguyệt thấy nàng bị đám người đó dị nghị liền lên tiếng giải vây: “Các người mau in đi! Quận chúa không phải người như vậy!”
Nhìn thấy Thu Nguyệt hùng hổ như vậy, bọn họ lại rỉ tai nhau: đấy, ngươi thấy chưa, có tật giật mình nên mới kêu chúng ta im miệng đó.
Doãn Y Thần lạnh nhạt nhìn đám người trước mặt, chắc đây là đám người được Doãn Thanh cố tình thuê tới đây diễn kịch cho mà xem. Nàng bình thản hỏi:
“Các người đều nói ta đã đẩy Doãn Thanh, vậy cho hỏi các ngươi có tận mắt nhìn thấy ta đẩy nàng ta không?”
Đám người lập tức im bặt, bọn họ chỉ nghe tỳ nữ Xuân Hương nói bao giờ nghe thấy tiếng hét thì chạy tới chứ chưa được tận mắt nhìn thấy Doãn Y Thần đẩy Doãn Thanh xuống hồ, hơn nữa Doãn Thanh vừa rơi xuống nước đã có người nhảy xuống vớt lên, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!
Thấy bọn họ đã chịu im mồm, Doãn Y Thần tiếp tục chất vấn: “Hơn nữa giờ đây ta được hoàng thượng hết mực yêu thương, muốn gì có đó việc gì phải tự làm xấu mặt mình?”
Thu Nguyệt thật sự muốn giơ ngón cái lên tán thưởng chủ tử nhà mình! Nói hay lắm.
Doãn Y Thần cười nhẹ, nàng biết nếu nàng nói “ta không làm” chắc chắn sẽ không ai tin vậy nên nàng phải tự cứu mình, dù sao cũng sống hai kiếp, nàng không thể chịu thiệt được!
Doãn Thanh thấy tình thế xoay chuyển liền cắn răng nói: “Quận chúa, nói như vậy chẳng khác nào nói ta tự mình nhảy xuống hồ muốn vu oan giá họa cho người!”
“Trẫm và Doãn thừa tướng vừa thấy ngươi tự mình nhảy xuống hồ, không liên quan đến Y nhi.”
Một giọng nam lạnh lẽo vang lên, đám đông ngơ ngác quỳ rạp xuống, tên ôn thần này đến góp vui rồi!
Doãn Thanh vừa thấy Doãn thừa tướng đến, hai mắt lập tức sáng lên, nàng ta rối rít kêu: “Phụ thân, cuối cùng người cũng đến rồi, quận chúa… ngài vừa nói gì?”
Đang nói nàng ta lập tức phát giác ra có điểm không đúng, hoàng thượng vừa nói tận mắt nhìn thấy nàng tự nhảy xuống hồ?
Nàng ta không tin nổi nhìn cha mình, nhưng thừa tướng không thèm nhìn nàng ta mà quan tâm hỏi Doãn Y Thần có bị sao không, Doãn Thanh nghiến răng, rõ ràng người bị té xuống hồ là nàng ta mà!
Doãn thừa tướng thấy Doãn Y Thần không sao thì tâm trạng đang căng thẳng mới được buông xuống, ông thẳng thừng nói: “Ta và bệ hạ tận mắt thấy ngươi đưa quận chúa tới bờ hồ rồi tự mình nhảy xuống, không liên quan đến quận chúa.”
Doãn Thanh tuyệt vọng ngã ngồi trên đất, nhưng rất nhanh liền thay đổi thái độ: “Đúng vậy, là con tự mình ngã xuống hồ, không liên quan đến quận chúa. Do Xuân Hương quá lo cho con nên mới nhầm lẫn thôi.”
Nói xong liền cun cút chạy đi, thật đúng là trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo!
Đám đông tới xem kịch cũng vội vàng xin cáo lui, hoàng thượng và thừa tướng đều nói vậy rồi thì họ còn nói được gì nữa!
Tống Viễn cúi người ôm nàng lên, dịu dàng hỏi: “Có lạnh không?”
Nàng tươi tỉnh lắc đầu, bàn tay nho nhỏ chạm vào mặt hắn: “Không lạnh đâu ạ.”
Doãn thừa tướng thấy nàng như vậy cũng yên tâm phần nào, ông cung kính chắp tay hành lễ với Tống Viễn: “Hoàng thượng, nếu đã không có việc gì vậy thần xin cáo lui trước. Tiểu nữ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, thần sẽ dạy lại con bé sau.”
Tống Viễn gật đầu cho ông lui đi.
Hắn ôm nàng ngồi lên kiệu, đôi tay to lớn phủ lên tay nàng: “Ta đã sai Ngự thiện phòng làm món bánh phù dung muội thích ăn nhất rồi, lát nữa ăn cơm xong sẽ được ăn.”
Doãn Y Thần ném sát vào trong áo khoác của hắn, thật lâu sau mới hỏi: “Sao huynh lại thấy Doãn Thanh cố tình nhảy xuống hồ mà không ra giúp muội sớm hơn?”
Hắn cười cười nói: “Ta cũng chỉ vừa đến nơi thôi, đã thấy gì đâu.” Vừa rồi hắn và thừa tướng đã nháy mắt với nhau cùng diễn một vở kịch, không ngờ nàng ta lại dễ dàng lộ tẩy như vậy.
Doãn Y Thần kinh ngạc: “Hả? Vậy sao huynh lại nói như được tận mắt chứng kiến chứ! Huynh không sợ muội thật sự đẩy Doãn Thanh sao?”
Hắn cúi đầu áp vào má nàng: “Ta tin muội sẽ không làm bậy.”