Cố Chấp Yêu Người

Chương 34

Trên đường về, cứ nghĩ đến lời mà Vũ vừa nói lại khiến lòng tôi chùng xuống, đâu đó một nỗi bất an mơ hồ rấy lên. Rõ ràng rất nhiều người từng nói đàn bà qua tay Cao Minh Vũ không ai quá hai lần, mà cớ sao lúc này tôi có cảm giác mình và anh ta sẽ không dừng lại ở đêm đầu tiên đó, có vẻ như anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi. Rốt cuộc, tôi và những người đàn bà kia có gì khác nhau? Đang trầm ngâm suy nghĩ thì tiếng Trường bên cạnh vang lên cắt ngang:

- Buổi gặp hôm nay, cũng coi là thuận lợi. Tối nay em rảnh không, anh mời cả phòng mình đi ăn. Mọi người từ hôm đó tới giờ nhắc suốt về bữa ăn lần trước bị hoãn đó.

Lần trước tôi đã từ chối Trường rồi, từ ngày tôi đến công ty làm việc mọi người đều rất hoà đồng giúp đỡ tôi rất nhiều, lần này từ chối nữa sợ mọi người nghĩ tôi bài xích mọi người nên tôi đàng gật đầu đồng ý:

- Dạ được anh ạ.

- Mà dạo này em bận lắm à?

- Vâng, em còn đi làm thêm nữa. Rồi tới viện thăm Bông.

Trường nhíu mày hỏi lại:

- Bông sao?

- Dạ vâng. Con gái nuôi của em đang ở viện xạ trị. Con bé bị bệnh bạch cầu cấp tính.

- Em nhận nuôi một đứa trẻ bao giờ vậy An?

- Là con gái của chị Hoài anh ạ. Chị ấy sau khi sinh con bé đã bỏ lại con bé cho em và mẹ em nuôi nấng. Bây giờ con bé cũng 3 tuổi rồi.

- Ồ, anh không nghĩ mấy năm không gặp mà em lại trải qua một cuộc sống như vậy. Hiện tại con bé đang nằm viện nào, sức khỏe đã ổn hơn chưa?

- Dạ con bé đang nằm bệnh viện huyết học truyền máu trung ương anh ạ. Các bác sĩ nói hiện tại trộm vía cơ thể con bé rất đáp ứng với thuốc.

- Bệnh viện huyết học anh có một người bạn làm bác sĩ bên đó. Có gì em cứ bảo anh, để anh nhờ bạn anh giúp nhé. Dù sao chỗ quen biết vẫn hơn.

- Dạ em biết rồi. Em cảm ơn!

Tối đó tôi phải gọi điện nói trầy mồm thì chị quản lý mới đồng ý cho nghỉ. Ở bar này một tháng được nghỉ 2 ngày, mà lần này tôi nghỉ tính ra là lần thứ 4 rồi. Sau khi về nhà tắm rửa thay quần áo xong thì tôi bắt xe tới điểm hẹn. Lúc tôi tới mọi người đã có mặt đông đủ. Tôi vừa ngồi xuống bàn Trường liền nói:

- Mọi người gọi món đi!

Tất cả mọi người nhìn về phía tôi rồi bảo:

- An, người lập công lớn nhất của công ty, em gọi món đi.

- Dạ thôi mọi người cứ gọi món đi ạ. Em ăn gì cũng được.

- Ấy như thế sao được. Hôm nay bữa tiệc này chủ yếu dành cho em đó. Chứ anh chị chỉ ăn ké thôi.

Tôi từ trước đến giờ nào có đi ăn nhà hàng nhiều đâu nên cũng chẳng biết nhiều món, cuối cùng tôi phải đưa ánh mắt nhìn về phía Trường cầu cứu. Thế là anh giúp tôi gọi một loạt các món ăn. Khi chúng tôi vừa bắt đầu vào bữa thì bất ngờ một chị lên tiếng nói:

- Ơ kia phải anh Vũ chủ khách sạn mà công ty mình đang thiết kế không mọi người? Người đi bên cạnh là bạn gái anh ta à?

Tất cả mọi người nghe vậy không ai bảo ai đều đưa mắt nhìn về phía cửa. Vũ đang bước vào, bên cạnh anh là một cô gái đang khoác tay anh nhìn rất tình cảm. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô gái này chính là cô gái tôi gặp ở nhà anh hôm trước. Vì công ty tôi đang cầu cạnh bên họ nên theo phép lịch sự Trường chủ động lên tiếng chào:

- Anh Vũ, lại gặp anh rồi. Chúng tôi có thể mời anh một ly được không?