Nói xong chị quay sang nhìn về phía tôi:
- À An, tối nay em tiếp rượu phòng bar Vip nhé. Còn Kiều, em chuyển sang phòng bar hạng hai tiếp anh Vương.
Mọi người nghe vậy ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, đặc biệt là cô gái tên Kiều kia, sắc mặt u ám trừng mắt nhìn tôi như muốn đem tôi hoá thành tro tàn.
Tôi mặc kệ ánh mắt mọi người mà bước đi, sau khi nhận lấy rượu thì mang thẳng vào phòng bar Vip. Cũng lâu lắm rồi tôi mới bước chân vào căn phòng này. Cánh cửa mở ra, vẫn là khuôn mặt quen thuộc của 4 người đàn ông lần đầu tiên tôi phục vụ rượu. Làm việc ở đây một thời gian tôi mới biết 4 người đàn ông này lần lượt tên Cao Minh Vũ, Trịnh Nhất Long, Phạm Đức Mạnh, Lý Hiểu Minh, 4 người nổi tiếng máu mặt trong giới xã hội đen, người đứng đầu hội chính là Vũ. Mấy người đàn ông mải nói chuyện nên dường như không để ý đến tôi, người tên Long nói:
- Anh Vũ, em nghe nói lão Báo dạo này quá tung hoành dưới địa bàn của anh. Nếu anh đồng ý, ngay lập tức em cho người chặt chân nó.
Vũ ngồi chính giữa, tay anh cầm điếu xì gà hít một hơi, khoé môi nhếch lên nụ cười rất nhẹ nhàng nhưng đủ để người khác nổi da gà.
- Long, cậu lại nóng tính rồi.
- Động vào ai thì được chứ động đến anh em không để yên được.
- Cứ để yên xem kịch vui đi.
Nói xong Vũ dập điếu xì gà xuống gạt tàn một cách rất dứt khoát khiến tôi đứng đó cũng phải giật bắn mình. Khi ánh mắt anh ngước lên nhìn về phía tôi, tôi vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng mà bê khay rượu đi tới gần chỗ mấy người đặt xuống bàn. Người đàn ông tên Minh thấy tôi liền cười hỏi:
- Ơ lại là em à?
- Dạ vâng.
Nói xong tôi mở lắp chai rượu rót đầy vào ly từng người một. Mấy người cầm ly rượu trên bàn lên cụng ly, tôi thấy vậy lùi về chỗ đứng của mình. Không khí lúc này bất chợt thay đổi, không còn căng thẳng như lúc tôi mới bước vào nữa. Mấy người đàn ông ra dáng những bad boy lên tiếng:
- Ở quán này có em Kiều vừa xinh vừa phục vụ nhiệt tình. Em đã book cho đại ca rồi mà anh lại hủy lịch à?
Vũ thản nhiên đáp:
- Để hôm khác, nay hơi mệt.
Nghe đến từ "mệt" từ miệng anh phát ra tự nhiên tôi có chút chột dạ. Lại nghĩ đến những gì diễn ra đêm qua của mình và anh, mặt bất chợt đỏ như tôm luộc, toàn thân khẽ run lên.
- À đêm qua chắc đại ca đi Hải Phòng à?
Người đàn ông tên Mạnh nghe vậy cười cười tiếp lời:
- Đâu, cuộc hẹn đi Hải Phòng đại ca hủy rồi. Mà tôi nghe nói đêm qua đại ca đã dẫn một cô gái về nhà. Đại ca, anh làm tụi em tò mò cô gái đấy lắm nhé.
Khi Mạnh vừa dứt lời, mấy người đàn ông kia tròn xoe mắt ngạc nhiên, thái độ giống như kiểu vừa nghe được một chuyện lạ trên đời:
- Cậu vừa nói gì Mạnh? Đại ca dẫn gái về nhà ấy hả?
- Đúng rồi.
- Không thể nào. Trước giờ có bao giờ đại ca dẫn gái về nhà đâu. Trừ mỗi con bé Quỳnh hay đến thôi.
- Không tin cậu thử hỏi đại ca đi.
Vũ ngồi dựa lưng vào thành ghế, bộ dạng nhàn nhã như đang xem kịch vui. Minh quay sang hỏi anh:
- Anh Mạnh nói thật hả anh? Anh dẫn gái về nhà thật sao?
- Ừ.
- Cô gái đó như thế nào hả anh?
- Cũng được, mỗi tội đơ như khúc gỗ.
Tôi đứng đó nghe mà hận không có cái hố nào chui xuống ngay lập tức. Tuy Vũ không nói thẳng tên tôi ra với mọi người nhưng việc anh thẳng thắn nói "đơ như khúc gỗ" trong khi biết tôi cũng đang có mặt ở đây khác nào chê thẳng mặt tôi đâu. Còn nữa, tôi tưởng Vũ dẫn gái về nhà như cơm bữa chứ sao nghe anh nói dẫn gái về nhà mấy người kia lại ngạc nhiên như vậy. Chẳng lẽ tôi đã hiểu sai cho anh? Trong lúc tôi còn đang thất thần suy nghĩ thì Vũ đã đứng trước mặt tôi, anh nói:
- Hôm nay uống đủ rồi, cô có thể ra ngoài.
Tôi lắp bắp đáp:
- Tôi biết rồi.
Nói xong tôi vừa nhấc chân lên bước đi được một bước thì cánh tay tôi bị Vũ giữ lại. Anh nhìn tôi, nhét mấy tờ tiền 500 ngàn vào cổ áo. Khoé môi nhếch lên nụ cười tà mị, giọng nói vừa đủ để chỉ có tôi và anh nghe tiếng:
- Vẫn chưa thay áo ngực à?