Chợ Đêm Nyx

Chương 8

Bây giờ đã qua giờ cao điểm, Điền Miêu Miêu vội vã gọi xe đến, cô sợ mình đi trễ một chút thì tiền lương trong hai tháng sẽ bay đi mất.

Nhóm bảo vệ quyền lợi của nhân viên vẫn đang livestream tình hình ở hiện trường, ông chủ đã cố tình tới khách sạn vào buổi tối, tưởng rằng không có ai nhưng kết quả vẫn bị đám người nằm vùng ở đây bao vây, thậm chí còn có người còn giơ cả tấm biểu ngữ lên nữa.

Khi Điền Miêu Miêu đuổi tới khách sạn thì ông chủ đang bị dồn vào trong góc, không biết là ai quá phấn khích mà còn cầm cả loa hét lớn. Tình huống này đột nhiên làm Điền Miêu Miêu nhớ tới cảnh tượng Lăng Sấm được người ta tỏ tình ở chợ đêm hôm trước, nhưng đương nhiên là tình hình ở khách sạn lúc này náo nhiệt hơn nhiều. Ông chủ bị bao vây bởi một nhóm người, đầu tóc và quần áo đều lộn xộn hết cả lên, lại còn có thêm nhiều người giơ điện thoại lên chụp hình ông ta như vậy nữa.

“Miêu Miêu, cô tới chưa vậy?” Giản Khoan nhắn tin cho Miêu Miêu, khi thấy cô đang tới đây thì vội vàng vẫy tay với cô.

Điền Miêu Miêu đi tới, hỏi thăm anh ta: “Tình hình bây giờ thế nào rồi? Tổng giám đốc Vương đã đồng ý trả lương chưa?”

“Đồng ý rồi mà họ còn chặn ông ta ở đây sao?”

Điền Miêu Miêu ngó đầu ra nhìn tổng giám đốc Vương qua khe hở, tuy rằng cả đời tổng giám đốc Vương chưa từng vật vã như thế này, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Tôi đã nói là không có tiền rồi mà, nếu như các người không phục thì cứ kiện tôi đi.”

Mọi người càng kích động hơn sau câu nói này của ông ta, nếu như kiện tụng có tác dụng thì trên đời này sẽ không có nhiều ông trùm như thế rồi.

“Vương Hành Anh! Nếu như hôm nay ông không trả số tiền lương còn thiếu thì đừng hòng ra khỏi cánh cửa này được nửa bước.” Một đồng nghiệp nam đến nhà bếp lấy một con dao phay ra rồi xông thẳng vào đại sảnh.

Mọi người vừa nhìn thấy con dao thì đều hoảng sợ, những người nhát gan hơn thì la lên rồi lùi ra sau. Tổng giám đốc Vương cũng rất sợ hãi, ông ta sợ người đó nổi điên lên rồi cầm dao phay chém vào người mình: “Có gì từ từ nói, đừng kích động như vậy chứ!”

“Với người như ông thì nói được cái gì? Dù gì thì tôi cũng sẽ chết, cùng là chúng ta chết cùng thôi.”

Người đó vừa nói vừa đi về phía tổng giám đốc Vương, những người đang đứng trước mặt tổng giám đốc Vương ngay lập tức tản ra, Giản Khoan cũng vội vàng kéo Điền Miêu Miêu đứng gọn sang một bên.

Tổng giám đốc Vương vừa mới nãy vẫn còn đang cứng miệng, bây giờ không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế này, ông ta sợ tới mức ngồi thụp xuống đất: “Không phải chỉ là tiền lương hai tháng thôi sao? Quan trọng tới như vậy sao? Cần gì phải làm tới mức đòi sống đòi chết như vậy chứ?”

“Vậy thì ông chuyển tiền đi! Hôm nay tôi mà không lấy được tiền thì ông xong đời rồi!”

“Tiền không phải cứ nói chuyển là chuyển được, tôi cũng cần phải…”

“Tôi không quan tâm ông cần cái gì!” Anh chàng cầm dao phay ngắt lời ông ta: “Vương Hành Anh, mạng sống của ông rất đáng giá, tôi chả sợ đâu, có ông chống lưng thì tôi không sợ lỗ!”

“Đừng, đừng, đừng!”

Thấy xung đột tại hiện trường càng trở nên gay gắt, cảnh sát đã kịp thời chạy tới đây để kiểm soát tình hình ở hiện trường. Tổng giám đốc Vương thấy người cầm dao đã bị khống chế thì kiệt sức ngồi phịch xuống đất: “Đồng chí cảnh sát, các anh mà đến muộn thêm chút nữa là tôi chết luôn ở đây rồi đó!”

Tuy rằng anh chàng cầm dao đã bị cảnh sát đè xuống nhưng anh ta gào lên chửi tổng giám đốc Vương còn to hơn vừa nãy. Những nhân viên khác đang có mặt tại hiện trường cũng cảm thấy rất kích động, họ chặn trước cửa không cho cảnh sát đưa tổng giám đốc Vương đi, còn giơ cao biểu ngữ ép ông ta trả tiền.

Sau một đêm dài náo loạn, cảnh sát mới miễn cưỡng giải quyết được mâu thuẫn hai bên, tổng giám đốc Vương đã thề thốt trước mặt cảnh sát là sẽ trả nốt số tiền lương còn thiếu.

Đương nhiên là Điền Miêu Miêu sẽ không tin vào lời nói này, nhưng cảnh sát đã nói họ và cục lao động sẽ can thiệp vào chuyện này nên nhóm nhân viên mới miễn cưỡng giải tán.

Điền Miêu Miêu xem thời gian rồi vội vàng chạy tới chợ đêm.

Giản Khoan gọi với cô lại: “Miêu Miêu, bây giờ muộn rồi, để tôi đưa cô về.”

Điền Miêu Miêu xua tay rồi nói: “Không cần đâu, tôi còn đang vội về bán hàng đây.”

“Hả?” Giản Khoan hơi bất ngờ: “Cô mở quán á?”

“Đúng vậy, quán nướng.”

Giản Khoan lại càng bất ngờ: “Thảo nào tôi lại ngửi thấy mùi đồ nướng BBQ trên người cô, tôi còn tưởng là cô đang ăn đồ nướng BBQ dở thì phải chạy tới đây cơ.”

“... Ha ha.” Điền Miêu Miêu xấu hổ cười cười.

“Cô mở quán ở đâu vậy? Tôi cũng muốn tới xem thử.”

“Ở chợ đêm Bắc Môn á.” Điền Miêu Miêu lo rằng Điền Đậu Đậu không xoay sở được công việc ở quầy nên cũng không phí thời gian nói chuyện linh tinh với Giản Khoan nữa mà đưa anh ta tới công viên Tinh Quang cùng luôn.

Bây giờ đã gần mười một giờ rồi, chợ đêm Bắc Môn vẫn đang có rất nhiều người.

Đây là lần đầu tiên Giản Khoan tới đây, anh ta cũng hơi tò mò nên nhìn ngắm xung quanh rồi hỏi: “Cô mở quán ở đây sao?”

“Đúng rồi, công việc làm ăn cũng khá ổn.”

Giản Khoan khẽ nhíu mày, dường như anh ta không quá hài lòng với chỗ này: “Với năng lực của cô thì mở quán ở đây thực sự rất lãng phí tài năng đấy.”

Điền Miêu Miêu cười cười, nói: “Cũng ổn mà.”

Giản Khoan nghiêng đầu nhìn cô rồi nói: “Thật ra tôi đã thương lượng với khách sạn Tinh Vân rồi, tuần sau nhậm chức luôn, hay là cô tới đó làm việc với tôi đi?”

“Hả?” Điền Miêu Miêu không ngờ rằng anh ta sẽ nói như vậy nên nhất thời hơi ngây người: “Tinh Vân à? Tốt đấy, khách sạn năm sao cơ mà! Nhưng mà tôi không muốn làm việc ở đó, dù sao thì người mà họ cần cũng là anh mà.”

Giản Khoan nói: “Tôi hiểu rất rõ năng lực làm việc của cô, tôi sẽ đề cử cô với họ, bọn họ nhất định sẽ không từ chối đâu.”

“Ừm… Cảm ơn lòng tốt của anh nhưng mà tôi vẫn không có ý định làm.”

“Tại sao chứ? Chẳng lẽ cô muốn mở quán ở đây mãi sao?” Giản Khoan nói, đúng lúc bọn họ đang đi ngang qua quán mực xiên nướng nguyên con của Tôn Húc Xuyên. Tôn Húc Xuyên với quả đầu vàng đang xào mực, còn một đại ca xăm trổ mặc áo ba lỗ màu đen thì đang bưng hai chén thạch lạnh tới cho khách.

Giản Khoan vô thức bước nhanh hơn rồi nói nhỏ với Điền Miêu Miêu: “Người ở đây phức tạp quá, có tên côn đồ tóc vàng và cả đại ca xăm trổ nữa…”

Khi anh ta nói câu này thì đã tới trước cửa quán nướng cửa Điền Miêu Miêu rồi. Lăng Sấm đang phụ giúp đón khách thì trông thấy hai người họ, anh quay người lại, nhìn về phía Điền Miêu Miêu và Giản Khoan.

Câu nói trong miệng Giản Khoan nhất thời bị kẹt lại.

Ở đây còn có… người nổi tiếng sao?

Ánh mắt của Lăng Sấm chỉ dừng lại ở trên người Giản Khoan trong giây lát rồi chuyển hướng qua Điền Miêu Miêu đứng bên cạnh: “Về rồi sao? Chuyện tiền lương giải quyết như thế nào rồi?”

“Ừm, chấn động lắm luôn.” Điền Miêu Miêu nhìn Lăng Sấm đứng trước mặt mình, mông lung nói: “Anh… đang đón khách giúp chúng tôi sao?”

“Phải.” Lăng Sấm trả lời với giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Tại một mình Điền Đậu Đậu không lo được hết nhiều việc như vậy, với cả quán của tôi cũng đóng cửa rồi.”

Điền Miêu Miêu nhất thời thấy hơi xấu hổ, thảo nào cô lại thấy xe bán thức ăn lưu động của Lăng Sấm vẫn còn ở đây: “Cảm ơn anh nha, anh nghỉ ngơi một lát đi, những chuyện còn lại để tôi làm là được rồi.”

Điền Miêu Miêu nói xong thì nhanh chóng đi lấy cho Lăng Sấm một chiếc ghế nhỏ, định bảo anh ngồi xuống nhưng cô lại cảm thấy với đôi chân dài kia của anh thì có khả năng là ngồi không được rồi…

Điền Đậu Đậu đang nướng xiên thịt thì nghe thấy giọng nói của cô, cậu ấy quay đầu lại: “Chị, cuối cùng thì chị cũng về rồi! May là hôm nay có anh Sấm tới giúp đấy, nếu không thì em sẽ chết ở đây mất thôi!”

“...” Khóe miệng Điền Miêu Miêu giật giật.

Phải qua một lúc lâu sau thì “anh Sấm” mới lên tiếng: “Không đến mức đó đâu mà.”

“Đến mức như thế mà!” Điền Đậu Đậu còn đang muốn nói gì đó thì lại nhìn thấy Giản Khoan đang đứng ở bên cạnh Điền Miêu Miêu, ánh mắt của cậu ấy ngay lập tức thay đổi: “Người này là ai vậy? Bạn của chị à?”

“À, đây là đồng nghiệp cũ của chị, Giản Khoan.” Điền Miêu Miêu giới thiệu: “Anh ta nghe nói chị mở quán ở đây nên cố ý tới ủng hộ đó.”

“Chào mọi người” Giản Khoan cười và chào hỏi bọn họ, sau đó lại đưa mắt sang nhìn trai đẹp Lăng Sấm: “Còn anh này là ai vậy?”

“Lăng Sấm.” Lăng Sấm chỉ đáp lại vỏn vẹn hai chữ.

“Ồ, anh Lăng, anh cũng là bạn của Miêu Miêu sao?” Giản Khoan thầm đánh giá anh.

Trước đây anh ta cũng chưa từng nghe nói Miêu Miêu có một người bạn khác giới đẹp trai đến như vậy.

Điền Miêu Miêu nói: “À, ông chủ Lăng cũng mở quán ở chợ đêm Bắc Môn này đó, chính là xe bán thức ăn lưu động bên cạnh quầy của tôi này.”

Giản Khoan nghiêng người nhìn qua rồi lại quay đầu lại, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tin được: “Anh Lăng cũng mở quán ở đây sao?”

Không phải là anh đang ghi hình cho một chương trình tạp kỹ đó chứ? Gần đây chắc là không có camera ẩn đâu nhỉ?

Giản Khoan ngay lập tức đưa tay lên sửa sang lại đầu tóc và quần áo của mình.

Lăng Sấm chỉ gật đầu nhẹ rồi nói với Điền Miêu Miêu: “Nếu cô đã về rồi thì tôi đi trước đây.”

“Được.” Điền Miêu Miêu nói, sau đó cười và cảm ơn anh: “Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, hôm nào tôi lại mời anh ăn đồ nướng BBQ nhé.”

Dường như Lăng Sấm đã cười khẽ một tiếng, sau đó thì quay người rời đi.

Điền Đậu Đậu đứng trong xe bán thức ăn lưu động nhìn Điền Miêu Miêu rồi nói: “Chị ơi, đồ nướng BBQ bán hết rồi, chị đưa bạn chị đi ăn gì khác đi!”

Điền Miêu Miêu thấy trong tủ đông mềm thật sự không có đồ ăn thì cười ngại ngùng với Giản Khoan: “Để tôi mời anh ăn món khác vậy, thạch lạnh có được không?”

Giản Khoan về phía quán thạch lạnh mà cô chỉ, chủ quán lại chính là đại ca xăm trổ mà anh ta nhắc tới lúc nãy.

“... Không cần đâu, thật ra tôi cũng không đói lắm.” Nhận ra đại ca xăm trổ đang nhìn mình, Giản Khoan vội vã thu ánh mắt lại: “Nếu cô đang bận thì tôi cũng không làm phiền cô nữa. Chuyện tôi nói với cô, cô cứ suy nghĩ đi, tôi đi trước đây.”

“Vậy tôi không tiễn nhé.”

“Không cần đâu.” Giản Khoan xua tay rồi nhanh chóng rời khỏi chợ đêm Bắc Môn.

Điền Đậu Đậu thấy anh ta đi rồi thì vừa nướng xiên thịt trên bếp vừa hỏi Điền Miêu Miêu: “Anh ta nói cái gì với chị vậy?”

“Không có gì đâu, chỉ bảo chị tới khách sạn Tinh Vân làm việc cùng anh ta thôi à.” Điền Miêu Miêu cất những chiếc ghế vừa mới bày ra vào trong xe, sau đó tiếp đón những vị khách đang chờ đồ nướng BBQ.

Điền Đậu Đậu trợn tròn mắt nhìn cô: “Cũng là khách sạn năm sao à? Vậy chị có muốn làm không?”

“Chị từ chối rồi.”

Điền Đậu Đậu ồ lên rồi nói: “Từ chối anh đồng nghiệp hay từ chối công việc thế ạ?”

“... Tất cả.” Điền Miêu Miêu tặc lưỡi, nhiều chuyện đúng là bản tính chung của loài người mà, đến cả người cao to như Đậu Đậu cũng tránh không được.

Sau khi hoàn thành đơn hàng cuối cùng của đêm nay, quán nướng của Điền Miêu Miêu cuối cùng cũng đóng cửa. Trên đường trở về nhà, Điền Đậu Đậu còn vui vẻ nói về Lăng Sấm với Điền Miêu Miêu: “Chị không biết đâu, hôm nay anh Sấm tới quán của chúng ta phụ giúp khiến nhiều khách bất ngờ lắm đấy.”

“Ồ, chắc là họ ngạc nhiên với độ đẹp trai của anh ấy nhỉ?”

“Cũng đúng đấy, nhưng mà hầu hết mọi người đều quan tâm xem chị và anh ấy có quan hệ gì với nhau nè.”

Điền Miêu Miêu: “...”

“Có người còn hỏi xem anh ấy có phải là anh rể của em không nữa đó.”

Điền Miêu Miêu: “...” Thật sự xin lỗi anh chủ Lăng vì đã để anh trải qua nhiều chuyện như vậy!