Chợ Đêm Nyx

Chương 7

Động tác đại bàng giang cánh của Tôn Húc Xuyên làm cho mấy vị khách đang đứng xếp hàng ở trước gian hàng của Lăng Sấm đều bật cười. Lăng Sấm không thể nào nhìn được nữa nên đã đuổi cậu ta về lại quầy của mình.

Bên kia, quán đồ nướng của Điền Miêu Miêu cũng rất đông khách, bởi vì bọn họ nướng xiên từ thịt sống nên phải nướng từ từ cho chín đều, vì vậy tốc độ nướng khá chậm, các xiên thịt thay phiên lên xuống không ngừng.

Điền Miêu Miêu thì bận rộn đón khách, tính tiền và dọn dẹp vệ sinh, loay hoay không ngừng nghỉ. Lúc đầu Điền Đậu Đậu thấy Điền Miêu Miêu bắt cậu ấy đứng bếp, còn cô thì phụ trách chạy bàn là cố ý nô dịch cậu ấy, nhưng giờ nghe tiếng khách hàng hối món ăn thì lại cảm thấy sự phân công này quá hoàn hảo, bởi vì chị mình đang tiếp khách bằng trình độ của một nhân viên từ khách sạn năm sao mà ra!

Hơn nữa, so với những vị khách khó tính ở khách sạn lớn thì những người khách tới đây ăn đều là những vị khách dễ thương đáng mến.

Sau khi tiễn một nhóm khách ăn đồ nướng đi xong, Điền Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn sang quầy bán bún chua cay ở đối diện. Chị chủ quầy bún là một người phụ nữ trung niên, động tác làm bún chua cay của chị ấy vô cùng nhanh chóng và điêu luyện, ở trước gian hàng còn có một bé gái nhỏ đang giúp đỡ chị ấy chạy bàn và dọn dẹp, trông khoảng chừng bảy tám tuổi.

Hôm qua cô bé này cũng có tới đây phụ, chắc là con gái của chị chủ quán, mặc dù còn nhỏ nhưng mà làm việc rất nhanh nhẹn.

Điền Miêu Miêu thấy cô bé như thế thì chợt nhớ lại hồi nhỏ mình cũng từng theo ba đi ra ngoài bán hàng như vậy.

“Chị ơi, chị đứng đó làm gì thế, hai mươi xiên que này nướng xong rồi nè.” Điền Đậu Đậu quay đầu gọi Điền Miêu Miêu.

“Ồ, tới liền.” Điền Miêu Miêu lấy lại tỉnh táo, sau đó đi vào trong quầy: “Chị đang nhìn cô bé ở quán đối diện, ngày nào cũng thấy em ấy tới phụ mẹ nên nhớ tới hồi xưa lúc chị cỡ tuổi em ấy bây giờ cũng thường đi theo ba ra quầy, giúp ba bán đồ nướng.”

Nghe Điền Miêu Miêu nói thế, Điền Đậu Đậu bật cười: “Chị gọi đó là đi giúp ba hả? Đừng có tưởng là em không biết là chị chỉ muốn đi theo ba để ăn chực đồ nướng thôi đấy nhé.”

“…” Ặc, thì đó cũng chỉ là một trong những lý do thôi mà. Điền Miêu Miêu bĩu môi, sau đó nhanh chóng bỏ xiên nướng vào trong túi đóng gói rồi đưa cho khách.

Đợt khách này vừa mới xong thì Điền Miêu Miêu cũng tranh thủ thời gian nướng mười xiên thịt, chuẩn bị mời Tôn Húc Xuyên ăn, xem như là cảm ơn phần mực nướng của cậu ta.

“Em thấy cái tên tóc vàng kia hình như đang định tán chị đó, thế mà chị còn tặng đồ nướng cho cậu ta nữa.” Điền Đậu Đậu chậc lưỡi một cái, cậu ấy không thích cái tên họ Tôn đó, vừa nhìn là đã biết cậu ta đang có ý đồ xấu với chị gái của mình rồi.

Điền Miêu Miêu đáp: “Nếu như cậu ta có ý định tán chị thì chị càng phải đưa cho cậu ta mấy cái xiên nướng này, không thể ăn không mực nướng của cậu ta được.”

Điền Đậu Đậu nghe thế thì cảm thấy chị gái mình nói cũng đúng đấy chứ.

Điền Miêu Miêu cố tình lựa lúc gian hàng của Tôn Húc Xuyên đang có khách thì mang qua đưa cho cậu ta, bởi vì lúc đó cậu ta đang bận rộn nướng mực cho khách nên không có thời gian rảnh để nói chuyện với cô.

Lúc Điền Miêu Miêu đi qua gian hàng của Lăng Sấm thì thấy cô bé con chủ quán bún chua cay đang chạy tới đây, trong tay cô bé còn cầm theo bút và một quyển sách bài tập, hình như là đang nhờ Lăng Sấm chỉ bài cho cô bé.

Điền Miêu Miêu có chút ngạc nhiên, cô nhìn họ một cái rồi đi tới trước quầy bán mực nướng của Tôn Húc Xuyên: “Ông chủ Tôn, em trai tôi nướng cho anh mấy xiên thịt nướng nè, cảm ơn mực nướng của anh nhé.”

Lăng Sấm đang chỉ bài cho Lương Tinh Tinh, nghe thấy tiếng của Điền Miêu Miêu thì ngẩng đầu lên nhìn sang phía cô đang đứng, Lương Tinh Tinh cũng nhìn về phía mà anh đang nhìn.

Điền Miêu Miêu thẳng tay đặt đồ nướng lên quầy của Tôn Húc Xuyên, cậu ta đang bận nướng mực cho khách, còn chưa kịp nói gì thì Điền Miêu Miêu đã bước đi: “Cậu cứ bán cho khách đi nhé, tôi không làm phiền cậu nữa.”

“…” Được thôi.

Điền Miêu Miêu nói xong thì xoay người rời đi, vừa quay đầu lại thì chợt bắt gặp Lăng Sấm và cô bé bên cạnh anh đều đang nhìn mình.

Bước chân của Điền Miêu Miêu hơi ngừng lại một chút, cô nhìn hai người họ, cười một cái rồi cất tiếng chào hỏi: “Chào hai người.”

Lăng Sấm không trả lời cô, nhưng Lương Tinh Tinh thì lại nhìn cô cười hì hì: “Chào chị ạ, chị ơi, chị đẹp quá đi.”

Điền Miêu Miêu thầm nghĩ trong bụng, cô bé Lương Tinh Tinh này có ánh mắt tốt thật đấy, có thể nhìn ra được vẻ đẹp của cô dưới bộ đồ đơn giản mộc mạc này luôn.

Điền Miêu Miêu cười tươi như hoa, nhìn Lương Tinh Tinh nói: “Em cũng rất dễ thương và đáng yêu nè.”

Lương Tinh Tinh lại cười hì hì hai tiếng, Lăng Sấm ở bên cạnh cô bé lên tiếng nhắc nhở: “Mau làm bài tập đi.”

“…” Nụ cười của Lương Tinh Tinh lập tức tắt ngúm, cô bé nhăn nhó nhìn vào sách bài tập của mình.

Điền Miêu Miêu nhướng mày, thầy giáo Lăng cũng nghiêm khắc đấy nhỉ.

Điền Miêu Miêu không quấy rầy hai người họ dạy và học nữa mà đi thẳng về quầy bán xiên nướng của mình. Lương Tinh Tinh vừa mới giải xong bài tập mà Lăng Sấm dạy cho, cô bé ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn anh.

Lăng Sấm kiểm tra bài làm của Lương Tinh Tinh, sau đó khẽ gật đầu: “Ừm, làm đúng rồi.”

Lương Tinh Tinh nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô bé mới có tâm trạng hỏi Lăng Sấm: “Anh Lăng Sấm, chị lúc nãy mới tới đây bán hả anh? Xe đồ nướng của chị ấy có màu hồng đẹp quá ạ.”

Lăng Sấm nhìn cô bé một cái rồi nói: “Bài tập còn chưa làm xong mà còn rảnh thời gian quan tâm chuyện của người khác à?”

Lương Tinh Tinh chớp chớp đôi mắt, không nói gì, Lăng Sấm lại lật sách bài tập sang trang khác, chỉ vào bài bị cô bé để trống chưa làm: “Anh đã từng chỉ cho em một bài cũng tương tự rồi, đổi cách hỏi thôi mà em lại không biết làm à?”

“…” Lương Tinh Tinh im lặng, anh Lăng Sấm nói chuyện rất giống giáo viên chủ nhiệm của cô bé. Có điều, dù anh hơi nghiêm khắc nhưng mà cô bé vẫn rất thích đi tìm anh hỏi bài.

Bởi vì anh đẹp trai mà.

Phía trước xe cơm chiên của Lăng Sấm lại có khách, anh bảo Lương Tinh Tinh đọc cho kỹ đề bài rồi nghĩ xem nên làm như thế nào, còn anh thì đứng dậy đi chiên cơm cho khách. Người khách đến mua cơm chiên là một cô gái trẻ tuổi, thấy Lương Tinh Tinh đang ngồi học bài ở trước xe anh thì ngạc nhiên trợn to mắt: “Anh chủ quán, đây là con gái anh hả?”

Lương Tinh Tinh đang suy nghĩ bài này nên giải thế nào, nghe cô ta nói như thế thì ngẩng đầu lên trả lời: “Chị ơi, em là con gái của bà chủ quán bún chua cay ở đối diện, không phải là con gái anh Lăng Sấm đâu, chị cứ yên tâm, chị vẫn còn cơ hội đó.”

Có điều Lương Tinh Tinh cảm thấy cơ hội của chị gái xinh đẹp bán xiên thịt nướng ở bên cạnh cao hơn nhiều.

Lăng Sấm cạn lời nhìn Lương Tinh Tinh một cái, bộ trong đầu của mấy đứa con nít thời nay toàn ba cái chuyện này không hả?

Cô khách mua cơm chiên nghe Lương Tinh Tinh nói thế thì vội vàng nói xin lỗi, cô ta xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng cả lên.

Trước khi Lăng Sấm đóng cửa gian hàng thì cuối cùng Lương Tinh Tinh cũng đã làm bài tập xong, cô bé cầm sách bài tập và bút về gian hàng của mẹ mình.

Hôm nay, quầy bán xiên thịt nướng của Điền Miêu Miêu bán tới gần mười hai giờ mới đóng cửa. Lúc cô rời đi có nhìn sang đối diện một chút, quán bún chua cay vẫn còn đang mở cửa, nhưng hình như cô bé kia đã về rồi.

Trên đường Điền Miêu Miêu và Điền Đậu Đậu về nhà, hai người nhân tiện tính toán thu nhập của ngày hôm nay luộn. Ngày hôm nay bán nhiều hơn hôm qua tám trăm tệ, nhiều hơn gần gấp đôi.

“Cuối tuần nhất định sẽ còn bán đắt hơn nữa.” Điền Miêu Miêu đột nhiên cảm thấy tràn đầy hy vọng về cuộc sống tương lai: “Biết đâu chúng ta có thể càng làm càng lớn mạnh hơn nữa thì sao.”

Điền Đậu Đậu mệt tới mức không muốn mở miệng nói chuyện, mặc dù cậu ấy biết mở quầy bán đồ rất mệt, nhưng cậu ấy lại không ngờ rằng còn có việc mệt hơn làm đầu bếp ở khách sạn nữa: “Người ta liền mạng buôn bán như thế là vì còn phải nuôi người nhà sống qua ngày, cho con cái đi học. Còn chị, chưa có chồng cũng chẳng có con, chị liều mạng kiếm tiền như thế để làm gì chứ?”

Điền Miêu Miêu nói: “Chị kiếm tiền vì chính chị không được sao? Chị đang để dành tiền cho mình khi về già đó.”

Điền Đậu Đậu “À!” một tiếng: “Khói dầu gây ung thư, thức đêm nhiều dẫn đến đột quỵ, có thể sống tới lúc già được hay không mới là vấn đề đó.”

Điền Miêu Miêu: “…” Móa, cái mồm thối của thằng nhóc Điền Đậu Đậu này!!!

Mấy ngày tiếp theo, Điền Miêu Miêu đều đóng cửa quầy sau mười hai giờ, cuối tuần thì tới một giờ sáng mà vẫn còn khách đi ăn đồ nướng. Sau khi bán được bảy ngày thì cô đã thay đổi ý nghĩ lúc ban đầu của mình.

Điền Đậu Đậu nói rất đúng, nếu như cứ tiếp tục như thế thì việc cô có thể sống tới lúc già được hay không mới là một vấn đề quan trọng.

“Hay là thế này đi, ngày thường thì mười một giờ mình đóng cửa, còn cuối tuần thì mười hai giờ, em thấy ổn không?” Điền Miêu Miêu bàn bạc với Điền Đậu Đậu.

Điền Đậu Đậu cũng nghiêm túc gật đầu: “Vậy hôm nay mình nghỉ một ngày nhé?”

Điền Miêu Miêu lắc đầu: “Không được, mình mới mở quán, còn chưa có tiếng tăm gì, không thể nghỉ ngơi được, chờ bán thêm một thời gian nữa rồi tính.”

Điền Đậu Đậu: “…” Lương tâm thì cũng có đó, cơ mà không nhiều thôi.

Ông trời ơi, khi nào thì ông mới cho con một cơn mưa đây hả?

Kế hoạch nghỉ xả hơi một ngày thất bại, đúng sáu giờ tối, quầy xiên nướng màu hồng phấn của họ có mặt tại chợ đêm Bắc Môn.

Màn đêm dần dần buông xuống, người trong chợ đêm càng lúc càng đông, Điền Miêu Miêu vừa mới bán đồ ăn cho một khách hàng xong thì nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp cũ ở khách sạn.

Cô nhanh chóng cởi khẩu trang ra rồi nói với Điền Đậu Đậu: “Ông chủ của bọn chị đang bị chặn ở trong khách sạn, giờ chạy qua đó có khi sẽ lấy được tiền lương bị quỵt, em ở đây cố gắng chống đỡ một lúc nhé.”

“Cái gì, một mình em sao mà gánh xuể?” Điền Đậu Đậu còn chưa nói hết câu thì Điền Miêu Miêu đã chạy như bay ra ngoài.

Lăng Sấm thấy Điền Miêu Miêu chạy vội vàng gấp gáp như thế thì kêu lớn: “Điền Miêu Miêu, có chuyện gì thế?”

Điền Miêu Miêu quay đầu nhìn Lăng Sấm một cái rồi nói: “Tôi đi tìm ông chủ đòi tiền lương!"