Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 Được Cưng Chiều

Chương 53

Bình thường người lớn đi từ sáng sớm đến khuya về cũng không đào nổi một sọt.

Buổi sáng khi bọn nhỏ ra khỏi nhà, Chu Tú Anh còn đùa rằng đừng quá tham vọng, không cần mang quá nhiều sọt, không ngờ bọn nhỏ thật sự đào được nhiều măng đến thế, mỗi sọt đều đầy ắp, không còn chỗ trống.

“Bà nội, trên núi có rất nhiều măng!” Diệp Ngư mệt lử, cầm cái ca tráng men uống một hơi, lau miệng, nói: “Chúng cháu đào mãi không hết!”

Mọi người trong nhà đều nhìn nhau kinh ngạc: “Thật sự đào mãi không hết à?”

Có phải là nói về một ngọn núi khác không?

Trúc Lĩnh Sơn tuy rằng đầy trúc dại, nhưng cả đội sản xuất đều dựa vào núi này để sinh sống, chưa kể đến mấy đội sản xuất bên cạnh cũng nhờ vào Trúc Lĩnh Sơn mà sống.

Trên núi hễ chỗ nào có măng thì đều bị mọi người tranh nhau bẻ hết rồi.

Làm sao có chuyện măng nhiều đến mức đào mãi không hết chứ!

Diệp Ngư chớp đôi mắt nhỏ, nghiêm túc gật đầu: “Thật đấy, chúng cháu không nói dối đâu, nếu không tin thì mọi người cứ hỏi anh cả đi!”

Mọi người cảm thấy Diệp Ngư còn nhỏ, chắc đang nói linh tinh thôi. Trên Trúc Lĩnh Sơn làm gì còn khu rừng măng dại nào chưa bị người hái sạch?

Thế là họ quay sang nhìn Diệp Kinh Chập để xác minh.

Diệp Kinh Chập gật đầu khẳng định: “Tưởng Tưởng không nói dối đâu, em ấy thật sự dẫn chúng con tìm được một khu rừng măng dại lớn!” Anh ấy nhặt một cây măng trong sọt lên nói: “Giống như cây măng này, cả khu rừng đều là loại này!”

Cây măng mà Diệp Kinh Chập cầm rất to, to bằng cánh tay người lớn, lại còn rất non và xanh mướt, tỏa ra hương thơm tươi mát, khiến ai nhìn cũng thèm.

Mọi người trong nhà họ Diệp đều hít sâu vài cái, không tin nổi: “Thật, thật sự toàn bộ đều là loại này sao??”

Ngày thường mọi người lên núi hái măng toàn là những cây nhỏ, gầy, chưa từng thấy loại măng to và non thế này, huống chi còn là cả một vùng lớn.

“Đúng vậy! Toàn bộ đều là loại này!” Diệp Ngư không vui, nhăn nhó lông mày nhỏ, “Nếu mọi người không tin thì ngày mai chúng con dẫn mọi người đi xem, thật sự là một khu rừng măng dại lớn lắm!”

“Tin! Sao lại không tin chứ!” Chu Tú Anh nhìn con trai mình rồi ôm chặt Diệp Ngư, gọi cô bé là bảo bối: “Tưởng Tưởng nhà mình đúng là có phúc lớn!”

Dừng một chút, Chu Tú Anh không quên nhắc nhở mọi người trong nhà: “Mọi người nhìn xem, nhà ai có đứa trẻ nào phúc lớn như Tưởng Tưởng nhà mình chứ? Nhà ai có đứa trẻ biết điều như Tưởng Tưởng? Ra ngoài kiếm được thứ tốt cũng không quên chia sẻ cho mọi người. Mọi người nhớ kỹ nhé! Sau này có gì tốt thì nhớ dành phần cho Tưởng Tưởng!”