Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 Được Cưng Chiều

Chương 52

Anh ta chỉ có thể tìm cách khác, lấy ra một tờ tiền mệnh giá lớn từ trong túi đưa cho Diệp Kinh Chập: “Đây là mười đồng, tôi mua một sọt măng dại!”

Mười đồng để mua một sọt măng dại quả thực là giá cao. Số tiền này coi như lời xin lỗi vì đã cướp dụng cụ.

Triệu Minh Viễn nghĩ lần này có tiền làm lót đường, người nông thôn chắc chắn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của tiền.

Nhưng anh ta lại phải thất vọng một lần nữa.

Diệp Kinh Chập không thèm nhìn tờ tiền, thẳng thắn: “Không bán!”

Sắc mặt Triệu Minh Viễn lập tức tái xanh, kìm nén mà quát lên: “Tại sao?? Có tiền cũng không kiếm sao?”

Người nhà quê không phải yêu tiền nhất sao?

Diệp Kinh Chập liếc mắt nhìn Triệu Minh Viễn, bình tĩnh nói: “Chúng tôi đều nghe theo em gái, nếu em ấy không muốn bán cho anh thì chúng tôi cũng không bán!” Anh ấy dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Minh Viễn, giọng điệu chắc nịch: “Có tiền cũng không mua được niềm vui của em gái tôi!”

Nếu Tưởng Tưởng không thích Triệu Minh Viễn, thì bọn họ cũng không có lý do gì để thích.

Triệu Minh Viễn chưa từng gặp ai không biết điều như vậy, anh ta tức giận phất tay áo bỏ đi, trước khi rời còn lạnh lùng liếc Hạ Hiểu Như: “Tất cả là tại cô!”

Anh ta nghĩ nếu không phải vì Hạ Hiểu Như thì hôm nay anh ta đã chẳng phải mất mặt, càng không phải chịu khổ sở thế này.

Hạ Hiểu Như bị ánh mắt lạnh lùng của Triệu Minh Viễn làm cho lòng lạnh buốt, chẳng còn tâm trí nào quan tâm đến Diệp Ngư và nhóm của cô, chỉ có thể khập khiễng chạy theo: “Anh Minh Viễn, anh nghe em nói... nghe em giải thích...”

Nhưng Triệu Minh Viễn không hề giảm tốc độ, ngược lại còn đi nhanh hơn.

Từ xa xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng Hạ Hiểu Như thảm thiết kêu lên, kèm theo bước chân đau đớn.

Nhóm người Diệp Kinh Chập lắc đầu rồi nghiêm túc dạy bảo Diệp Ngư: “Tưởng Tưởng, sau này lớn lên em tuyệt đối không được tìm kiểu con trai như vậy làm bạn trai, loại người này không đáng!”

Không có năng lực chịu trách nhiệm, lại mềm lòng, còn thích đổ lỗi cho người khác. Loại người này không thể làm bạn đời được.

Diệp Ngư đỏ mặt, giọng nhỏ xíu: “Anh à, em mới mười tuổi thôi mà!”

“Không nhỏ đâu!”

“Phải giáo dục từ nhỏ!”

Ba anh trai đồng thanh nói.

Diệp Ngư tròn mắt ngạc nhiên: “???”

Mới mười tuổi mà các anh đã lo cái gì chứ???

Khi đám người Diệp Ngư trở về nhà.

Mọi người trong nhà nhìn bốn sọt măng đầy ắp mà sững sờ: “Gì? Sao lại đào được nhiều măng như vậy?”