Hoàng Hậu Trọng Sinh: Sủng Ái Thành Đoàn

Chương 20: Bản Vương Nguyện Ý

Tần Mạn Kiều mờ mịt cúi đầu nhìn mình một chút.

Chẳng biết từ lúc nào mà áo khoác trên người nàng đã tuột xuống tay, để lộ ra vùng vai và cánh tay trắng như tuyết.

Hai tay cũng đang khoác lên bả vai của Thần Vương, ôm chặt cổ đối phương, động tác cử chỉ vô cùng mập mờ.

“Ầm!” Tiếng đóng cửa mạnh mẽ vang lên.

Tần Mạn Kiều rùng mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng đã bị Sở Nghiêu đóng lại.

Hắn giận dữ đi tới bên cạnh nàng và Sở Thần, giống hệt như một vị trượng phu tới bắt gian thê tử.

Không!

Không phải như thế!

Nàng hét lên một tiếng, theo bản năng đẩy Sở Thần ra.

Sau đó lăn một vòng bò đến bên cạnh Sở Nghiêu: “Không phải như vậy đâu điện hạ!”

“Kiều Kiều!” Sở Thần cũng nhào tới, ôm lấy nàng từ phía sau, ra vẻ thâm tình nói: “Kiều Kiều, ta không chịu đựng được, ta không muốn cứ tiếp tục loại tình yêu không được nhìn thấy ánh sáng này!”

“Nàng nói cho hoàng huynh biết đi, chúng ta mới là người yêu của nhau, chờ sau khi nàng lui hôn với hoàng huynh, bản vương lập tức thỉnh chỉ với phụ hoàng, cưới nàng xuất giá.”

“A, đừng đυ.ng vào ta!” Tần Mạn Kiều chỉ cảm thấy ghê tởm, chán ghét tới phát ói.

Nàng không rõ vì sao mình chỉ mới ngủ một giấc mà mọi chuyện đã biến thành thế này.

Sở Nghiêu đã nhìn thấy nàng và Thần Vương ôm nhau, hắn sẽ không tin nàng nữa, hắn sẽ gϊếŧ người ngay tại đây.

Nàng không thể để hắn phạm phải sai lầm lớn, nếu như hắn gϊếŧ trưởng tử của hoàng hậu, thì cái danh Thái Tử này của Sở Nghiêu cũng sẽ bị chúng thần chỉ trích.

Dù hắn không cần nàng, thì nàng cũng không muốn hủy hoại tiền đồ của hắn.

Nhưng mà, Sở Nghiêu đã đến gần, hắn dùng một tay bóp cổ Sở Thần, mạnh mẽ xách Sở Thần lên khỏi mặt đất.

Tần Mạn Kiều bị một màn này làm cho hãi hùng khϊếp vía, nàng mau chóng nhảy dựng lên, ôm lấy cánh tay Sở Nghiêu khóc ròng nói: “Điện hạ, đừng mà, đừng mà, ngài mau thả hắn ra, ngài sẽ bóp chết hắn mất.”

“Mạn Kiều không cần phải van xin hắn, bản vương nguyện ý vì nàng mà chết!”

“Ngươi câm miệng, ta với ngươi không hề có bất cứ quan hệ nào hết!” Tần Mạn Kiều mất lý trí thét ầm lên, mà đôi tay khoác lên cánh tay của Sở Nghiêu kia, lại đang siết chặt lấy y phục của hắn.

Nàng từng tận mắt nhìn thấy Sở Nghiêu dùng tay không bóp chết một con chiến mã.

Bây giờ trên tay hắn lại là Thần Vương, tên này chỉ là một con giun con dế, muốn bóp chết chỉ là chuyện trong vài phút mà thôi.

Bóp chết Thần Vương rất sảng khoái, nhưng nàng lại không muốn hủy hoại Sở Nghiêu.

Trước khi hắn được sắc phong làm Thái Tử, hắn là chiến thần được vạn dân kính yêu. Sau khi được sắc phong làm Thái Tử, hắn chính là hiền quân.

Trên người hắn không có nửa điểm vết nhơ, hoàng thượng cũng rất hài lòng với hắn.

Đây cũng là nguyên nhân khiến bè phái bên phía hoàng hậu không bắt được chút nhược điểm nào.

Nhưng nếu như hôm nay Thần Vương chết trong khuê phòng của nàng, chết trong tay hắn, thì bọn họ đều bị hủy.

“Đừng mà!” Tần Mạn Kiều khóc lóc cầu khẩn: “Ngài mau buông tay đi, Sở Nghiêu, ta không muốn máu hắn ô uế tay của ngài, ta van ngài, ngài mau buông tay đi!”

“Theo ta, trở về, Đông, Cung!” Sở Nghiêu nghiến răng, ra sức nín nhịn lửa giận đang muốn bùng phát trong lòn mà gằn lên từng chữ.

Tần Mạn Kiều gật đầu, không chút do dự đồng ý: “Ta đồng ý cùng ngài trở về Đông Cung, ta cùng ngài trở về!”

Nhưng nàng trả lời sảng khoái như vậy, lại khiến Sở Nghiêu thất vọng hơn.

Vì Sở Thần mà nàng nguyện ý đi cùng hắn, đến nơi "l*иg giam" mà nàng không thích nhất!

Hắn cũng không có lập tức thả ra Sở Thần, mà lạnh lùng phun ra từng chữ: “Mặc, y, phục!”

“Được được, ta mặc!” Tần Mạn Kiều tiện tay cầm lấy y phục treo trên bình phong, nhanh chóng mặc vào, rồi trở lại bên cạnh hắn.

Sở Nghiêu không hề liếc nhìn nàng dù chỉ một cái, hắn đá bay Sở Thần, rồi nắm lấy tay Tần Mạn Kiều, đẩy cửa phòng bước nhanh ra ngoài.

Mà ở lúc hắn kéo Tần Mạn Kiều ra khỏi cửa, tiếng nói bi thống của Sở Thần liền truyền đến: “Hoàng huynh, dưa hái xanh không ngọt đâu…”