Trương Thị nhìn chằm chằm Tần Nguyệt Hề bên chân mình, thầm lắc đầu: “Nguyệt Hề, ngươi mau đứng dậy đi, không cần phải quỳ dưới đất, tránh cho có người cho là Tần gia ta ép chết ngươi!"
“Ngươi yên tâm, Bình Xương Hầu có thể có được ngày hôm nay, là do công lao của cha ngươi, nếu như không phải năm xưa cha ngươi chặn mộ mũit tên thay cho Bình Xương Hầu, thì cũng sẽ không có Tần gia hôm nay.”
“Ngươi không bỏ được bối cảnh của Tần gia, ta có thể hiểu được. Vậy thì ngươi cứ an an ổn ôn ở lại Tần gia chờ xuất giá gả cho Thần Vương đi, Tần gia và Hầu gia sẽ không bạc đãi ngươi!”
Trương Thị nói xong liền đi lướt qua bên người nàng ta, dẫn theo một đám người thân rời khỏi sân viện.
Người duy nhất còn ở lại là Tần Thiên Lang.
Tần Nguyệt Hề biết mục đích của mình đã đạt được nên cũng không cần phải diễn kịch nữa.
Sau khi Trương Thị rời đi, nàng ta lại “choáng váng” mà té ngã vào lòng Sở Thần.
Chỉ là trong nháy mắt khi bất tỉnh đó, nàng ta thoáng thấy được một bóng người màu đen ẩn trong góc nhà.
Hôm nay Thái Tử mặc một cẩm bào mãng xà đen.
Gấm Ngọc Các.
Sau khi lương y băng bó kỹ vết thương cho Tần Mạn Kiều xong, liền lui xuống.
Tần Mạn Kiều nhìn mấy vị ca ca một chút, còn có đệ đệ và Trương Thị, cảm giác bầu không khí có chút nặng nề.
Nàng biết, bọn họ là đang hiếu kỳ cái gì.
Sau khi nàng trọng sinh trở lại đã thay đổi quá nhiều.
Trước đó cảm tình giữa nàng với Tần Nguyệt Hề là tốt nhất, mọi chuyện đều nghe theo nàng ta, nhưng hôm nay lại có thể ở tiền viện xé rách mặt với Tần Nguyệt Hề...
Điều này khiến cho mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Nàng vươn tay chuẩn bị vén chăn lên, nhưng Trương Thị đã nhanh chóng bắt lấy tay nàng, “Lương y nói không cần cử động nhiều, để đó dưỡng mấy ngày thì mới không để lại sẹo.”
Tần Mạn Kiều dở khóc dở cười: “Nương, nhị ca, tam ca, Hạo đệ, các người không cần phải ở lại đây trông con, con không sao đâu.”
“Muội thật sự không sao chứ?” Tần Thiên Lễ dùng ánh mắt “Ta nhìn thấy muội có sao” nhìn chằm chằm Tần Mạn Kiều.
Tần Mạn Kiều gật đầu như gà con mổ thóc: “Muội thật sự không sao, chỉ là đầu hơi nặng, chắc là vì mất ngủ lại thêm hôm nay xảy ra một số chuyện nên có hơi mệt mỏi mà thôi.”
Nàng không biết nên mở lời với người nhà như thế nào.
Không còn cách nào khác, tạm thời chỉ có thể chậm rãi từng bước một, bởi vì nàng cũng chưa bình tĩnh lại sau chuyện trọng sinh này.
Trương Thị nghe thấy nàng mệt mỏi thì nhanh chóng kéo chăn đắp lên người nàng, lấy đệm lưng phía sau nàng ra, nói: “Mệt mỏi thì nằm xuống nghỉ ngơi đi, không cần phải nói nhiều nữa!”
“Mấy đứa các con cũng ra ngoài đi, để Kiều Kiều nghỉ ngơi.”
Trương Thị vừa xua đuổi, còn đưa tay sờ thử nhiệt độ trên trán Tần Mạn Kiều.
Sau khi cảm thấy nhiệt độ bình thường, Trương Thị mới thở dài một hơi.
Huynh đệ Tần gia lui ra khỏi phòng, tạm thời rời đi Gấm Ngọc Các.
Trương Thị lại không có lập tức rời đi mà một mực nắm lấy cánh tay của Tần Mạn Kiều, ngồi bên cạnh vỗ nhẹ l*иg ngực nàng, khuôn mặt nhìn nàng đầy vẻ dịu dàng.
Tần Mạn Kiều chưa bao giờ cảm thấy yên tâm như vậy. Nhìn khuôn mặt nhu hòa tràn đầy yêu thương của mẫu thân, không bao lâu sau nàng đã ngủ thϊếp đi.
Vậy mà nàng lại nằm mơ thấy Sở Nghiêu.
Gương mặt của Sở Nghiêu giống hệt với lúc trước khi chết: Xấu xí, già nua, toàn thân đầy sẹo.
Hắn nắm chặt hai vai nàng chất vấn: “Tại sao lại đối xử với trẫm như vậy? Vì sao? Vì sao chứ?”
Tần Mạn Kiều đau lòng bổ nhào qua ôm lấy Sở Nghiêu: “Thật xin lỗi, Sở Nghiêu, thật xin lỗi.”
Trong hiện thực, nam nhân nàng ôm thực ra lại là Sở Thần.
Sở Thần cười lạnh, ôm nhặt nữ nhân đang nhào tới trước mặt mình, dịu giọng nói: “Kiều Kiều, bản vương biết vừa rồi nàng đối xử với Nguyệt Hề ở ngoài tiền viện như thế là vì bản vương, tất cả đều là để cho hoàng huynh nhìn. Nếu như nàng nguyện ý, vậy hôm nay chúng ta liền ván đóng thành thuyền.”
Giọng nói của Sở Thần làm cho Tần Mạn Kiều đang ngủ say đột nhiên mở to mắt.
Cùng lúc đó, cửa phòng của nàng cũng bị người ta hung hăng đá văng.
Sở Nghiêu mặc mãng bào đen, khuôn mặt cuồng bạo chứa đầy lửa giận bước từ bên ngoài vào.