Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 47

Thể nghiệm một chút, nội kình lưu chuyển càng thêm hùng hồn, cả người nhẹ nhàng hơn rất rất nhiều.

Thật giống như vác vật nặng đông luyện tam cửu thiên, hạ luyện tam phục nhiều năm, đến một buổi sáng nào đó đột nhiên tháo xuống vật nặng vậy.

Cuối cùng chính là trái cây Thâm Uyên, cái thứ đồ chơi này trước đây đã từng ăn hai quả, tăng thêm sức mạnh.

Nhưng lần này dường như là mượn nhờ Tẩy tủy đan tăng lên trụ cột, trái cây Thâm Uyên lập tức đã khiến cho sức mạnh Tần Hà cũng tăng vọt lên.

Thử một chút, kẹp than đá bị lò lửa đốt qua nhiều lần, Tần Hà cầm trong tay vừa bóp nhẹ, đã thẳng ra ngay.

“Thoải mái!”

Tần Hà không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, mệt mỏi do vài ngày liên tục không ngủ bị quét sạch sành sanh, tinh thần cả người sáng láng, long tinh hổ mãnh.

...

Bên ngoài phòng số bảy, ba người nghe được tiếng động bên trong liếc mắt nhìn nhau một cái.

Tiếng gầm nhẹ kia, rất giống tiếng gầm của thi thể bị biến hung.

“Chết!”

Cao Lâm Khôn đậy nắp kết luận.

“Hừ, đây chính là kết cục của việc đắc tội chúng ta.”

“Không sai, đây chính là do hắn gieo gió gặt bão.”

Lăng Trung Hải cùng Lý Thiết cũng lần lượt lên tiếng.

Sau đó, bầu không khí ngay lập tức trầm mặc lại.

Rất rất lâu sau.

Một bầu không khí áy náy cùng không đành lòng không biết từ khi nào đã lưu truyền giữa ba người họ.

Cao Lâm Khôn nhỏ giọng nói một câu: “Hắn chỉ là một thằng ngốc, chúng ta làm như vậy, có phải hơi...quá hay không?”

Không phải chưa từng có thợ thiêu thi đắc tội quan sai, nhưng nói như vậy, quan sai cũng sẽ không làm quá mức, dù sao thợ thiêu thi đều là một đám người sắp chết, chỉ có điều dài dài ngắn ngắn khác nhau mà thôi.

Thỉnh thoảng có đắc tội quá hung ác, cũng chỉ phân thêm một bộ thi thể để dạy dỗ một chút.

Chịu nổi thì mạng lớn, không chịu nổi thì đáng đời.

Tình huống chuyên môn tuyển chọn ba bộ thi thể hung nhất từ mấy chục bộ thi thể ra nhét vào cùng một phòng thiêu thi như vậy, quá mức tàn nhẫn.

“Hắn khiến cho chúng ta chật vật đến như vậy, còn bị những tên thợ thiêu thi khác nhìn thấy, vậy thì nhất định phải... gϊếŧ gà dọa khỉ rồi.” Lý Thiết rướn cổ, nhưng giọng điệu rõ ràng lại không có sức lực lắm.

Lăng Trung Hải thở nhẹ một hơi, nói: “Ván đã đóng thuyền, tìm một nơi tốt chôn thôi.”

Lý Thiết cùng Cao Lâm Khôn không nói thêm gì nữa.

“Ò Ó O!”

Vừa dứt câu, tiếng gà gáy từ phía chân trời xa truyền đến.

“Đương!”

“Mở cửa phòng!”

Một tiếng chiêng vang, tuyên bố một ngày làm việc kết thúc.

Ba người vội vàng móc ra chìa khóa, bước nhanh đến phòng số bảy, tay chân luống cuống mở cửa phòng ra.

Nhưng bên trong lại không có hình ảnh máu me như trong tưởng tượng, Tần Hà hai tay để trần, toàn thân ướt nhẹp, trông thấy ba người thì nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng sáng chói mắt.

“Quan gia, buổi sáng tốt lành!” Tần Hà chào hỏi.

“Ngươi... Ngươi không chết?”

Lăng Trung Hải hơi giật mình một chút.

“Không có nha.”

Tần Hà lắc đầu, trên mặt hơi có vẻ nghiêm túc, lại có chút sững sờ, cuối cùng thêm một câu: “Tiểu nhân đây số mệnh cứng rắn, ngươi chết, ta cũng sẽ không chết.”