Tang tảng sáng, trời đã vào đông nên tầm này vẫn còn giăng sương trắng xóa, khắp cây cỏ trồng trước điện Hội Anh của Nhà Vua đều phủ một lớp nước loang loáng, long lanh in bóng những mảng màu phảng qua nền trời phía nam Cấm thành.
Dạo nay tiết trời tuy chưa đến mức cắt da như khi vào Tết, nhưng cứ vừa lạnh vừa nồm, khiến trong người bức bối mà cũng dễ ngã bệnh.
Viên nội quan ngước nhìn lên bầu trời hãy còn lành lạnh, trước thì xuýt xoa kêu bọn cung nhân mau đi hứng sương sớm pha trà, sau lại cuống quýt lo chạy đi chuẩn bị than để thêm vào lò nhỏ ủ ấm tay đặt trong điện.
Theo hầu ở điện Hội Anh chưa được hai năm, gã buộc lòng phải thuộc làu từng nếp ăn nếp ngủ, tỏ tường cả những cái nhíu mày, cựa mình của Vua lẫn những lời căn dặn phía các Thái y, không dám qua quýt.
Nhất là dạo gần đây Vua ăn uống ngày càng không đúng bữa, tính tình cũng nắng mưa thất thường, những sự việc nghiêm trọng xảy ra ở tiền triều càng làm đám người hầu kẻ hạ như gã phải toát mồ hôi hột, dè dặt sợ mình có sơ sót gì thì lại phải hứng chịu cơn thịnh nộ.
Một lát sau có viên nội thị theo lệnh bước vào, tay nâng một chiếc khay gỗ bên trong là một tấm áo choàng viên lĩnh bằng vải sa trắng cùng mũ Đinh Tự, đã bị đốt cháy loang lổ. Bên cạnh còn có chiếc thẻ tên kim khánh, khắc chìm tên Hà Mẫn Duy. Phía trong có loáng thoáng tiếng nói trầm cắt ngang luồng suy nghĩa của gã:
“Bệ hạ, thi Đình đã bị hủy bỏ, người của viện Thừa tụng đã sắp xếp cho các sĩ tử trở về nhà trọ ở phía Nam bên ngoài thành đô. Những kẻ dâng trình tấu sớ có ý gây rối ngày hôm đó cũng đã bị bắt lại toàn bộ”
Viên nội thị khom mình bước vào điện, lẳng lặng vòng qua nơi mấy vị quan đang quỳ đó mà hướng thẳng tới sập rồng. Thuận An đế ngồi xếp bằng đọc tấu chương, tay ngơi quản bút, đưa tay ra dấu cho hắn đặt chiếc khay gỗ xuống sập gần chỗ mình ngồi.
Cuối năm Thuận An thứ mười, triều đình có theo lệ tổ chức kì thi Đình cho sĩ tử ở phủ Phụng Thiên, Hà Mẫn Duy trên danh nghĩa là Tiến sĩ trẻ tuổi nhất của khoa thi Hội trước đó, cũng tham gia.
Hà Tư Ngôn lúc bấy giờ đang trấn thủ Cấm Khê, chống lại những dấu hiệu giao tranh ngày một rõ ràng từ phía Chu Yên. Hắn muốn gửi chiến báo trở về triều đình để xin xuất binh. Thế nhưng Nam Dực dù sao cũng chỉ là một nước nhỏ, đôi bên kề sông liền núi không thể để vì dấy binh mà làm họa loạn cho dân chúng, thế nên triều đình đã bác bỏ ngay lập tức. Có ai ngờ tướng ở chiến trường không nghê lệnh Vua, Hà Tư Ngôn nhất quyết không chịu dẫn quân về Phụng Thiên.
Nội bộ triều đình lục đυ.c. Có một số quan lại thân tín với Hà Tư Ngôn đã đồng loạt dâng sớ xin đánh, đồng thời bỏ phận sự mà cùng tiến tới Văn Minh Sùng Vũ nơi chuẩn bị tiến hành tổ chức khoa thi, muốn gây sức ép cho triều đình.
Đúng hôm đó ở cửa Thần Võ, Hà Mẫn Duy thẳng thừng quẳng áo trường thi của mình vào than hồng, trộm lệnh bài và cải trang giả mạo thế tử Lý Kế Nguyên, con trai của Bình Nam Hầu để lệnh cho đoàn lính áp tải quân lương gấp rút lên đường tiếp ứng.
Đây quả thực là một phen sấm động khuấy mặt nước ngầm tưởng chừng yên ả bên ngoài kia. Nếu như không phải phen này Hà Tư Ngôn thắng trận, đổi lại cho Nam Dực chục năm bình yên, thì long uy đã nổi, chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế.
Vua nheo mắt nhìn sang khay gỗ, dùng quản bút khều lấy chiếc áo sa bị đốt nhưng còn chưa cháy hết, sắc mặt không chút chuyển sắc.
Nhìn nhau một thoáng, bên dưới có người tâu.
“Bệ hạ, chuyện của Hà Mẫn Duy không thể mắt nhắm mắt mở cho qua thế được. Thần biết Người ân cao rộng lượng nể tình của Tả tướng quốc tử trận vì nước. Thế nhưng giơ cao đánh khẽ, ắt sẽ để lại gương xấu cho kẻ sau”
“Trẫm giơ cao đánh khẽ phỏng?” Vua nghiêng đầu khẽ nhếch miệng cười.
Còn chưa dứt lời, đã lại có một người khác đứng ra nói.
“Muôn tâu, Hà Mẫn Duy đó vốn chỉ nắm giữ chức Kiểm chính nhỏ nhoi của sảnh Trung thư, sớm nhận được bổng lộc của triều đình mà không biết cảm ân, ỷ vào bản thân là người của phủ Tả tướng quốc, rõ ràng là không xem thi Đình ra gì, không đặt long ân của Bệ hạ ra gì. Hắn tự ý bỏ thi, đốt áo của triều đình, mạo danh phó sứ mà Bệ hạ đã chọn, kì này có để thịt nát xương tan thì cũng không thể tha cho hắn!”
Thế tử Lý Kế Nguyên thì nằm vật ra lê gối trước sập rồng của vua, nước mắt ngắn dài xối xả tâu:
“Bệ hạ minh xét, vốn dĩ thần tài hèn sức mọn, khó khăn lắm mới được Bệ hạ xét cho lòng trung mà giao cho trọng trách. Thần không có tài cán gì lại để cho Hà Mẫn Duy không biết trời cao đất dày đó cướp lấy lệnh bài. Đây rõ ràng là tội khi quân, rõ ràng là cùng với Hà Tư Ngôn một giuộc. Xin Bệ hạ trừng trị không tha!”
Vừa dứt lời thì một tấm bản tấu từ trên sập rồng văng xuống đất ngay trước mặt hắn, kêu lên “Chát” một tiếng. Tên Lý Kế Nguyên ngước nhìn Vua trừng mắt lên giận giữ, một tia sắc lạnh chiếu như muốn thấu tim khiến hắn kinh hãi quỳ sụp xuống lạy. Những lời xì xào bàn tán đó trong chốc lát bặt tăm, không ai dám ho nửa lời nữa. Vua luôn không thoải mái khi có người nhắc tới vị Tả tướng quốc kia, nếu không khéo thì có khi còn lỡ chọc một lỗ thủng lớn ở trên trời.
“Ngươi còn dám mở miệng ra kêu trẫm minh xét? Ngươi dung túng cho gia nô hách dịch làm loạn, người của các phủ đều không dám động tới. Nếu không phải ngươi ăn chơi đánh bạc ở bên ngoài đến mức bị người ta vây đánh, lệnh bài dễ dàng nói mất là mất thế sao? Ngươi nghĩ trẫm không biết ư?”
Lúc này Thuận An đế quắc mắt sang Bình Nam hầu cũng đang quỳ xuống cung kính, cười chưng hửng:
“Bình Nam hầu cũng không phải là vì muốn đòi công đạo cho con trai mình cho nên mới kéo đến điện Hội Anh của trẫm đó chứ?”
Bình Nam Hầu trái lại thái độ điềm tĩnh hơn nhiều, từ từ phủi tay áo, chắp tay cúi người hành lễ:
“Muôn tâu, các tướng lĩnh ở Chi Lăng báo về rằng trong buổi chiến loạn hôm ấy, đã nghe rõ ràng Hà Mẫn Duy cưỡi ngựa giữa ba quân, cầm cấm lệnh để chỉ huy quân Hỏa Dực tiến vào ải Cấm Khê tiếp ứng cho Tả tướng quốc”
Trong điện lặng như tờ, chỉ còn tiếng chén sứ va chạm lách cách, cảm chừng tiếng nổ nhỏ từ lò than cũng nghe rõ mồn một. Lát sau Vua đột nhiên phá lên cười, trỏ xuống đám quan lại lố nhố quỳ phía dưới.
“Đây mới là điều mà các ngươi nên bẩm tấu! Nghe chưa?”