Tháng mười hai năm Thuận An thứ mười, tả tướng quốc của Dực quốc, Hà Tư Ngôn, tử trận ở “ải quỷ” Cấm Khê, tròn ba mươi mốt tuổi.
Ngay sau khi hàng loạt tấm chiến báo về việc Nam Dực thắng trận được liên tiếp gửi về ngay trong đêm, chiếu chỉ về hạn ba ngày quốc tang cũng được truyền đi rất nhanh, sớm đã lan khắp trên đông dưới đoài.
Chu Yên sau hằng năm trời chuẩn bị quân lương trang bị cho chiến tranh kết cục đã bị thiêu hết chỉ trong một đêm, ít nhất trong vài chục năm cũng chưa chắc dám rục rịch động binh thêm lần nữa.
Thế nhưng dù sau chúng cũng là nước mạnh, Nam Dực cũng chỉ đành phái sứ và cống phẩm tới nghị hòa để mong lập lại yên bình cho miền cương giới được một thời gian mà thôi.
Đoàn sứ vừa trở về, thái bình được lập, cùng với quốc tang một ngày.
Chuyện này liền ngay lập tức trở thành chủ đề bàn tán khắp đầu làng cuối chợ bên bàn nước ván cờ của các lầu quán đâu đâu cũng thấy người ta rỉ rả tai nhau.
Vua của Nam Dực trước nay hành sự hà khắc không nể tình riêng, đến đại quan trong triều bổng lộc dồi dào, nếu chỉ phạm phải lỗi thì nhất định sẽ thẳng tay trừng trị không tha.
Thế nhưng giờ đây, vì một viên tướng tử trận mà lệnh ba ngày không thiết triều, cử hành tang lễ vô cùng long trọng, xem ra đối với hắn thâm tình khó kể. Bá quan trong dịp này nếu không gửi lễ tới linh đường thậm chí còn bị cách chức, giáng phạt rất nặng.
Người kể chuyện của quán trà thu lại chiếc quạt giấy trên tay, khẽ lắc đầu.
“Các vị có điều không biết rồi”
Vị tả tướng quốc này, chính là một trong năm người đã đích thân phò tá Vua lên ngôi năm xưa, tình nghĩa không thể chỉ bằng câu thủ túc ruột rà mà diễn tả hết được.
Bệ hạ ban đầu chỉ là một Yên Vương bị đẩy ra Giang Hà xa xôi, vốn không hề được tiên đế sủng ái, còn vì bị một phen tranh đoạt ngai vàng mà lưu lạc khắp nơi.
Hà Tư Ngôn năm ấy còn chưa đầy hai mươi tuổi, tuổi trẻ ngông cuồng, tung hoành sa trường, muôn người không địch nổi, tùng rạn tuyết sương, vì vương chinh nam dẹp bắc. Trong lúc vây khốn ở sách Khôi thế mà tập hợp những tráng sĩ tài giỏi nhất, đích thân huấn luyện họ thành quân Hỏa Dực, cùng các đồng bạn thân cận một đường phò tá Yên Vương lên ngai vàng.
Đến khi khai quốc, hắn liên tiếp được thăng lên hàm Vinh lộc Đại phu, ở tuổi đôi mươi đã giữ chức Nhập nội Thái úy, tay nắm quyền bính. Hỏa Dực quân trong tay hắn trở thành lực lượng trị an tinh nhuệ nhất thống lĩnh Giang Hà.
Chu Yên bao năm tham thú sự giàu có trù phú của phương Nam nhưng nhiều phen không dám manh động, cũng vài phần là do e ngại Hà Tư Ngôn đó thôi.
Không ít các quan liên tục dâng chiếu xúc xiểm hắn là kiêu binh hãn tướng, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành mối họa cho triều cương, nhưng tất cả những lời lẽ đó đều nhất loạt bị đè nén dưới chân Thiên tử. Trong cơn giận lôi đình của Vua, không kẻ nào dám nói năng gì nữa.
Có điều bao năm chinh chiến vì quốc gia, trở thành trọng thần đầu triều, hắn lại chưa một lần thành gia lập thất. Đến khi tử trận, trong phủ cũng chỉ có một người học trò duy nhất, là Hà Mẫn Duy.
Thực ra trong cuộc đời cầm binh của mình thì Hà Tư Ngôn cũng đã huấn luyện ra không biết bao nhiêu danh tướng, trong đó có cả những vị hoàng thân là cháu ruột của Vua. Tướng sĩ ngưỡng phục hắn nhiều không đếm xuể. Vua sau khi kiến công lập nghiệp đã ban cho hắn quốc tính, lại còn ưu ái để hắn dạy dỗ vị hoàng tử thứ năm của mình, Lê Tư Thành.
Thế nhưng một đời hắn lại chỉ thiên vị duy nhất một người.
Hà Mẫn Duy năm ấy nhập phủ Tả tướng quốc chỉ mới mười ba tuổi, ban đầu dưới danh nghĩa là môn khách. Có điều y lại chẳng phải là một danh tướng, cũng chẳng có tài nghệ võ thuật gì cả, chỉ là một chàng thư sinh nhã nhặn không hơn không kém, theo nghiệp Nho gia.
Ấy vậy mà Hà Tư Ngôn lại rất mực yêu quý không khác gì những vị hoàng thân hắn đã từng đích thân dạy dỗ, thậm chí còn có phần hơn. Khiến cho làng trên xóm dưới có lời đồn, Hà Mẫn Duy là đứa con rơi của hắn ở bên ngoài, nay kiếm đại một cái cớ để nhận về mà thôi.
Ngục Đại hình.
Chiều, thời gian hãy còn sớm nhưng trời đã nhá nhem tối. Gió lạnh buốt thổi qua cuốn lá bay dạt về góc tường của ngục thất, trước cửa có lính gác.
Đẩy cánh cửa phủ đi vào, qua một khoảng sân lại có cửa tiếp, dưới lót đá phiến lớn, khắp dọc đường đi đều có thị vệ canh gác, đứng như thể khúc gỗ.
Xuyên qua con đường thông đến một nhà ngục tối đen, hơi lạnh nặng nề ngay lập tức đập vào mặt. Nơi này dường như ánh sáng không thể chiếu vào được, ngay cả một chút sức sống cũng thế.
Hai bên vách có các đĩa đèn dầu lập lòe không ngừng như thể ma trơi. Bên trong chỉ còn những tiếng roi da quật vun vυ't cắt ngang bóng tối đen kịt trong ngục, ngay cả ánh lửa cũng lóe sáng rồi tối đi một thoáng.
“Chiếu lệnh từ triều đình ngay từ đầu đã nói rõ không được phép động binh. Sao ngươi lại có lá gan lớn đi trộm lệnh bài áp tải quân lương, trốn ra chiến trường Cấm Khê? Là Hà Tư Ngôn đã ra lệnh cho ngươi sao?”
Ánh mắt Hà Mẫn Duy chỉ còn là một màn sương mờ đυ.c, mồ hôi ướt đẫm trán, mỗi nhịp thở yếu ớt của y là một hơi khói mờ phả ra ngắt quãng.
Liền sau đó là một trận mưa roi quất tới xối xả không ngớt. Đầu ngọn roi quất trúng đuôi mắt của Mẫn Duy khiến y cắn chặt môi tới mức bật máu, lòng bàn tay túm thật chặt vào dây thừng đang treo mình lên giá của nhà ngục.
Y buông mình, người đổ xuống bị níu bởi sức trói của dây thừng, khó khăn mãi mới mở được môi, máu cùng mồ hôi thấm vào mặn đắng.
“Mẫn Duy không dám… Mẫn Duy nghe được là Tả tướng quốc trong cơn binh biến đã bị trúng độc, an nguy chưa rõ… Tôi quá mức nóng lòng…nhân tiện bản thân biết chút y thuật…mới mạo hiểm mạng mình…”
Tên lính cai ngục ghé sát tai vào gương mặt của Hà Mẫn Duy, sau đó chạy lại thuật với quan sai. Không trung chợt vang lên tiếng cười lớn, âm vang dội vào các bức vách hòa cùng tiếng dây roi vun vυ't quật xuống.
“Ta tưởng ngươi thông minh cỡ nào, cái lý do như vậy cũng nghĩ ra được. Ngươi nghĩ là ta sẽ tin hay sao?” Hắn gằn giọng “Đừng tưởng ta không biết. Một tên nho sinh trói gà không chặt như ngươi ra chiến trường thì cũng chỉ làm được bao cát chắn tên cho người ta thôi. Huống hồ ngươi khi đi còn dám đốt áo và thẻ tên ứng thí của mình ngay trước thi Đình, khai mau, là có bất mãn với Thiên Tử hay sao?”
Những lời phía trên cứ thế rót xuống, không một chút nóng vội, cứ từ từ chậm rãi như thong thả thưởng thức cảnh tượng trước mắt. Đây nào phải hỏi cung, là đang định tội đó thôi.
“Một mình ngươi không thể qua được lớp lớp thủ vệ của Cấm thành, còn có kẻ nào khác giúp đỡ ngươi hay không?”
Nhịp roi liên tiếp át cả nhịp tim, gân xanh ở cổ và gương mặt y cứ thế nổi lên. Trong cơn mê man, y có nghe được loáng thoáng tiếng nói.
“Hắn không chịu khai, phải làm sao đây hả đại nhân?”
“Không khai?” Có kẻ hừ lạnh “Thì cứ theo lệnh của Bệ hạ, đánh tới chết. Ta muốn xem phen này Hà Tư Ngôn làm sao cứu được ngươi.”
Tư Ngôn…
Mẫn Duy chớp chớp mi mắt, đôi môi khô khốc run rẩy.
“Không… không liên quan đến Tả tướng quốc…”
Ngón đòn ra tay của thủ vệ rất linh hoạt, đều là do kinh nghiệm bao nhiêu năm thẩm vấn tội phạm mà luyện thành. Đánh như thế nào là dằn mặt cảnh cáo trước khi bắt đầu thẩm vấn, đánh như thế nào để kẻ xương cốt dù có cứng rắn đến mấy cũng phải tứ chi tàn phế, đánh như thế nào để chưa chết ngay, mà phải từ từ ngấm dần cơn thống khổ vào trong cốt tủy, muốn sống không được muốn chết cũng chả xong.
Mà người vóc dáng nho sinh như Hà Mẫn Duy, căn bản không cần phải dùng nhiều sức. Một đợt xuống roi tiếp theo, đã định sẵn là sẽ đánh cho bằng chết.
Y như thấy trước mắt thế cục hỗn loạn, kỵ binh vó ngựa rợp trời, bốn bề gió tanh mưa máu, đất bùn lầy lội đầy mùi tanh tưởi. Y nghe riếng rên xiết khốc liệt, bản thân chỉ muốn ôm chặt lấy tai mắt mũi của mình, một chút cũng không thể ngăn được cảm giác buồn nôn.
Y nghe được nhịp đập chậm rãi từ l*иg ngực Tả tướng quốc, hơi thở khó nhọc của hắn, cứ tơi dần ra như tiếng máu rơi.
Lớp vải áo bị máu xé rách tươm rũ xuống gót chân, Mẫn Duy cũng thôi chống cự, lòng bàn tay thả lỏng xuống, đôi mắt nhắm nghiền.
Bốn bề có tiếng bàn ghế bị đạp đổ, bỗng chốc dây thừng bị cắt đứt, cả người y cứ thế đổ nhào xuống như cành cây ngả khi gặp gió bão.
Đầu y dựa vào nơi nào đó rất ấm áp, nhưng bản thân lại không còn sức lực mà để ý nhiều như thế nữa, cứ thế được nhấc bổng lên không trung.
Bên phòng có những tiếng xích sắt khua lên.
Rổn rảng.