“Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn ngài đã cứu tôi!”
Triệu Tấn Minh với vẻ mặt đầy sùng bái nói: “Dáng vẻ ngài tiêu diệt quái vật ban nãy trông ngầu lắm!”
Giờ đây, cậu ta đã hoàn toàn quên đi những thứ khác, khẳng định trong lòng rằng Kỳ Vô Uyên là người tốt đã cứu mình.
Hơn nữa, tuy cậu là một người lợi hại nhưng vẫn bị hủ tục phong kiến như minh hôn hãm hại.
Dù là người mới thì sao chứ!
Cậu ta nhất định phải giúp ân nhân cứu mạng của mình thoát khỏi sự hãm hại của hủ tục phong kiến!
Triệu Tấn Minh trong đầu nhảy loạn, chỉ trong vài phút đã tưởng tượng ra không biết bao nhiêu chuyện, nỗi sợ hãi giờ đã hoàn toàn biến mất.
Cậu ta nhìn Kỳ Vô Uyên bằng ánh mắt sùng bái pha lẫn phẫn nộ.
Kỳ Vô Uyên liếc nhìn người đàn ông trước mặt: “Theo kịp.”
Sao người này trông giống con chó ngốc trong tiệm của cậu vậy chứ.
“Quái vật vừa tấn công cậu là ám quỷ.”
Cũng chính là thứ mà trước đó bọn họ nhìn thấy khi băng qua sông đến làng Ai Tù.
Trong hang động rẽ nhánh tứ phía, Kỳ Vô Uyên dẫn Triệu Tấn Minh đi về phía âm khí dày đặc nhất.
Triệu Tấn Minh gãi đầu, hoàn toàn tin tưởng lời nói của Kỳ Vô Uyên: “Ám quỷ là gì?”
“Là thứ mà cậu không giải quyết nổi.”
Kỳ Vô Uyên nghĩ xem nên giải thích cho Triệu Tấn Minh như thế nào, nhưng nhận ra cần nói quá nhiều nên quyết định không nói nữa.
Triệu Tấn Minh há miệng, định nói gì đó, nhưng đột nhiên nghe thấy Kỳ Vô Uyên đi phía trước nói: “Đến rồi.”
Nghe vậy, Triệu Tấn Minh lập tức nghiêng người, thò đầu từ sau lưng Kỳ Vô Uyên ra quan sát. Cậu ta nhìn thấy con đường dưới chân hai người ở phía trước bị đứt đoạn, phía ngoài rõ ràng là một không gian khổng lồ.
Triệu Tấn Minh bước tới bên cạnh Kỳ Vô Uyên, sau khi nhìn rõ hình dạng trong không gian khổng lồ này, cậu ta lập tức thất thanh.
Không gian trước mắt cao ước chừng vài chục mét, nơi hai người đang đứng cách mặt đất trong hang khoảng bảy, tám mét. Ánh trăng chiếu qua mấy khe hở ở chỗ cao nhất của hang động, dưới ánh sáng từ những ngọn đuốc được thắp sáng khắp mặt đất, Triệu Tấn Minh miễn cưỡng nhìn thấy trong hang có một bức tượng đá rất lớn.
Bức tượng đá khổng lồ dựng đứng khắc hình một người có bộ râu rất dài, gương mặt dữ tợn, đôi mắt giận dữ trừng trừng nhìn về phía trước. Dưới chân bức tượng là một bia đá cao hai mét, trên đó khắc chữ, nhưng Triệu Tấn Minh không nhìn rõ.
Kỳ Vô Uyên thì đã nhìn thấy hai chữ lớn “Sơn Thần” khắc trên bia đá, nhưng sự chú ý của cậu không nằm ở bia đá.
Cậu nhìn thấy vô số ám quỷ chen chúc trên mặt đất, cùng ba người chơi đang bị dồn lại một góc.
Do góc nhìn bị cản trở, dưới điều kiện không có ánh sáng ở nơi cao như vậy, người ở dưới không thể phát hiện ra Kỳ Vô Uyên và Triệu Tấn Minh.
Cậu quay sang Triệu Tấn Minh nói: “Bịt miệng lại, đừng phát ra tiếng.”
Ánh mắt Kỳ Vô Uyên lướt qua người Văn Dao phía xa: “Để tôi cho cậu xem một vở kịch.”
Triệu Tấn Minh nghi hoặc nhìn Kỳ Vô Uyên, nhưng vẫn nghe lời bịt miệng mình lại.
Lời ân nhân cứu mạng nhất định phải nghe!
A Uyên chắc chắn sẽ không hại mình, nếu không thì cậu ta đã chết ngay khi vừa bước vào hang rồi.
Những khán giả ít ỏi trong phòng phát sóng trực tiếp của Triệu Tấn Minh thấy phản ứng hiện tại của cậu ta, đồng loạt thở dài rời đi.
[Hầy, làm gì có người chơi nào lại tin NPC như vậy, chủ phòng đúng là ngốc quá.]
Triệu Tấn Minh biết mình là người cố chấp.
Nhưng bao năm qua, trực giác của cậu ta chưa từng sai.
Cậu ta tin Kỳ Vô Uyên.
Ở Kỳ Vô Uyên, cậu ta cảm nhận được một sự an toàn mà ngay cả hai người chơi cũ kia cũng không thể mang lại.
Giờ là lúc phải bám chặt lấy đùi lớn!
Kỳ Vô Uyên không để ý đến Triệu Tấn Minh nữa, cậu nhìn xuống phía dưới.
Lý Quyền lúc này đang vô cùng bực bội.
Địa hình trong hang động phức tạp, Triệu Tấn Minh đã mất tích ngay khi họ vừa vào hang.
Hắn ta phải bảo vệ ba người mới, giờ lại mất hai người!