Mới Bắt Đầu Đã Rút Thẻ NPC [Không Giới Hạn]

Chương 14: Va Chạm Đỏ Trắng

“Thật, thật kinh khủng.”

Cậu cảm thấy có ai đó chạm vào vai mình.

Cứ nghĩ là Văn Dao hoặc Vương Tuyết, cậu ngẩng đầu nói: “Không sao, tôi ổn… A a a a!!!”

Ai ngờ, Triệu Tấn Minh vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch được phóng to trước mắt cậu ta. Má phải của khuôn mặt đó có một mảng thịt lớn đang lơ lửng trong không trung, thối rữa đến mức chỉ còn lại một lớp da mỏng dính với gò má. Một đôi hốc mắt trống rỗng đang chằm chằm nhìn cậu ta.

“Được rồi, đừng hét nữa.”

Kỳ Vô Uyên cau mày, cảm giác như tai mình sắp bị tiếng hét chói tai của Triệu Tấn Minh làm cho điếc luôn.

Cậu không hiểu nổi tại sao một người đàn ông trưởng thành như Triệu Tấn Minh lại có thể phát ra giọng nữ cao như vậy.

Triệu Tấn Minh vẫn chưa hoàn hồn sau nỗi sợ khi đối mặt trực tiếp với xác thối ban nãy.

Cậu ta thực sự nghĩ rằng mình sắp chết rồi!

Mùi hôi thối đặc trưng của xác chết vẫn còn vương lại nơi chóp mũi. Khi phát hiện cái xác thối sát ngay trước mắt mình, đầu óc Triệu Tấn Minh hoàn toàn trống rỗng.

Ngay lúc cậu ta tuyệt vọng, bỗng nhiên, khuôn mặt méo mó của cái xác thối bị đốt thành tro từ đầu đến chân chỉ trong chớp mắt. Trước khi kịp hét lên, nó đã hoàn toàn biến mất.

Một thanh niên dáng người mảnh khảnh đứng cách đó không xa, cậu vò nhẹ ngón tay, lau sạch tàn tro còn dính lại trên tay.

Kỳ Vô Uyên dùng một giọt máu trong tim mà Trần Diệp đưa làm vật dẫn, kích động âm khí, sau đó tung đòn tấn công, đốt sạch con quỷ tối trước mặt Triệu Tấn Minh.

Chậc, dùng cũng tạm được.

Nhưng cái này không bền lắm, Kỳ Vô Uyên ước tính cách này chỉ có thể dùng thêm ba lần nữa.

Triệu Tấn Minh sau khi nhận ra mình được Kỳ Vô Uyên cứu thì mới hét lên một tiếng thật to: “A!!”

Đợi đến khi Kỳ Vô Uyên không kiên nhẫn mở miệng, Triệu Tấn Minh mới nhận ra mình quá ồn, vội vã đưa tay bịt miệng, cố nuốt tiếng hét vào trong.

Dù vậy, cậu ta vẫn không ngừng run rẩy toàn thân.

Triệu Tấn Minh cố gắng chuyển sự chú ý của mình, khi nhìn thấy gương mặt Kỳ Vô Uyên so với lúc lên núi còn tái nhợt hơn, cậu ta lại cảm thấy bớt sợ hãi NPC này hơn.

Triệu Tấn Minh run rẩy nói: “Cảm... cảm ơn cậu đã cứu tôi!”

Kỳ Vô Uyên phất tay, không để tâm đến lời cảm ơn của Triệu Tấn Minh.

Cậu sớm muộn cũng phải thử nghiệm khả năng của ám quỷ, cứu Triệu Tấn Minh chỉ là tiện tay mà thôi.

Thái độ thờ ơ của Kỳ Vô Uyên khiến Triệu Tấn Minh càng thêm biết ơn.

Cậu ta cẩn thận hỏi: “Tôi tên là Triệu Tấn Minh, xin hỏi ngài tên gì? Ngài có biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Triệu Tấn Minh cũng khá to gan, sau khi nhận ra Kỳ Vô Uyên là người cứu mạng mình, sự cảnh giác với cậu giảm đi đáng kể.

Huống hồ, Kỳ Vô Uyên lại còn đẹp như vậy.

Ai chơi game mà không biết NPC nào đẹp trai chắc chắn là nhân vật quan trọng!

Kỳ Vô Uyên nhận ra thái độ trong lòng Triệu Tấn Minh đã thay đổi: “Tôi tên A Uyên.”

“Tôi trước giờ sống một mình bên kia sông, không ở trong làng.”

Cậu không để lộ cảm xúc, hợp lý hóa thân phận của mình.

Kỳ Vô Uyên lắc đầu nói tiếp: “Vì thế tôi cũng không rõ về miếu Sơn Thần, càng không biết tình hình hiện tại.”

Khi sương mù dày đặc xuất hiện, Kỳ Vô Uyên cũng giống như những người chơi khác, bị dân làng bỏ lại trên đỉnh núi.

Những người chơi bận rộn tự lo cho mình, hoàn toàn không để ý đến việc Kỳ Vô Uyên cũng bị mắc kẹt trên đỉnh núi.

Trước cả khi Lý Quyền hành động, Kỳ Vô Uyên đã thò tay thử nghiệm tình trạng của màn sương.

Cậu dường như không có ranh giới giữa an toàn và nguy hiểm trong nhiều trường hợp.

Sau khi nhận ra màn sương nguy hiểm, cậu còn nhanh hơn cả người chơi, lẻn vào trong hang động, có thể nói là bản năng sinh tồn rất mạnh.

Triệu Tấn Minh hoàn toàn không nhận ra ngón tay trỏ bên trái của Kỳ Vô Uyên đã bị bỏng, cậu ta gãi đầu, ngại ngùng nói: “Thì ra là vậy. Tôi cũng từ nhỏ đã theo cha mẹ lên huyện, không sống ở làng bao nhiêu, nên chẳng biết gì về chuyện trong làng cả.”