Xuyên Sách: Chọc Phải Mẹ Của Trùm Phản Diện

Chương 91

Thẩm Tố sợ hãi mà lùi hai bước, Giang Tự lại tiến lên hai bước, lấy trường kiếm đâm xuyên bụng nàng: “Nếu cô nương còn chưa từng gϊếŧ người, còn chưa từng gϊếŧ yêu, vậy dùng huyết thế của ta để cô nương chứng đạo!”

Giang Nhị Bình thở hắt ra: “Kẻ điên!”

Nàng nhanh chóng tiến lên, nắm chặt hai vai Giang Tự, kéo nàng và trường kiếm ra. “Muốn chết ta có thể thành toàn cho ngươi.”

Giang Nhị Bình cho Giang Tự một viên đan dược, linh vụ màu xanh nhạt bao lấy bụng nàng, máu tươi chảy ra dần dần ngừng lại. Giang Tự cười lạnh một tiếng: “Ta còn chưa gϊếŧ Giang Am, ta cũng sẽ không dễ dàng chết như vậy!”

Giang Nhị Bình vô cùng bất lực, nàng vung tay đánh ngất Giang Tự, lúc này mới nói với Thẩm Tố: "Có vẻ như, nàng thật sự rất yêu quý con thỏ này, vậy ngươi phải chăm sóc nó thật tốt, nha đầu này điên điên khùng khùng, nhưng lời nói là đúng, ngươi một mình không nơi nương tựa, còn mang theo bảo vật lớn phải mở rộng tầm mắt, nếu bước lên con đường tu hành, không biết gϊếŧ yêu cũng là không được."

Thẩm Tố nắm chặt thanh kiếm trong tay run rẩy, Giang Nhị Bình nói nàng chỉ nghe được một nửa, bỏ đi một nửa.

Nàng nắm chặt con thỏ trong tay, nhưng tay nắm thanh kiếm lại đột nhiên buông lỏng, thanh kiếm liền như vậy rơi xuống đất, thân kiếm hơn một nửa đều dính vào máu tươi của Giang Tự, đỏ chói mắt.

Giang Tự, Giang Tự nàng thật sự điên rồi.

Giang Nhị Bình cũng không nghĩ tới Giang Tự sẽ làm ra chuyện như vậy, giữa mày vừa nhíu lại nhăn: "Sao lại để ý một con thỏ đến vậy chứ!"

Khi nàng tới nơi, Giang Tự vẫn đang nghĩ cách đoạt lỗ tai của Thẩm Tố, Giang Nhị Bình cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức cảm thấy Giang Tự làm như vậy là vì Thẩm Tố, nhưng nghĩ lại vừa rồi Giang Tự tựa hồ là từng gọi con thỏ là mẹ, nàng hiếm khi mà sinh ra một chút tò mò đối với con thỏ.

Nàng đưa tay về phía con thỏ, chỉ là vừa mới đưa ra, liền rụt trở về: "Xuy, ta chán ghét vật còn sống."

Giang Nhị Bình mày nhíu chặt càng ngày càng sâu, cuối cùng đều hóa thành một tiếng lạnh lùng: "Thẩm Tố, đừng quên lời hứa của chúng ta."

Nàng vác Giang Tự, cầm theo Dụ Linh kiếm, nhanh chóng biến mất trong căn phòng.

Căn phòng trống rỗng, chỉ còn lại Thẩm Tố sợ hãi và Vệ Nam Y mắt không nhìn thấy.

Trên mặt đất loang lổ vết máu, khiến cho thanh kiếm kim sắc cũng nhuốm bùn máu. Kim quang xán lạn của thân kiếm bị máu nhuộm đỏ, nuốt trọn những điểm kim quang kia, khiến cho thanh kiếm trở nên tối tăm không còn ánh sáng. Ánh mắt của Thẩm Tố cũng mất đi ánh sáng, nàng có thể thấy những giọt máu đỏ tươi đang rung động trước mắt.

Giang Tự tấn công nàng quá tàn nhẫn, Giang Nhị Bình rút kiếm ra cũng hoàn toàn không nhẹ nhàng chậm chạp, khiến cho máu của Giang Tự bắn lên mặt Thẩm Tố.

Thẩm Tố yết hầu hơi nghẹn lại, cúi đầu xuống, nàng nhìn rõ đôi tay vốn trắng nõn của mình đã bị máu nhuộm đỏ, không còn thấy được chút da thịt trắng nõn nào nữa. Đôi mắt nàng chua xót khó chịu, chóp mũi ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, đó là mùi hương của sinh mệnh Giang Tự đang dần cạn kiệt.