Ly biệt cũng đủ lặng lẽ, Vệ Nam Y tuy rằng không nhìn thấy, nhưng cũng biết Giang Tự sắp rời đi. Con thỏ lông trắng ở trong lòng bàn tay Thẩm Tố co rúm lại, đáy mắt lóe lên ánh lệ.
Thẩm Tố hẳn là an ủi Vệ Nam Y hai câu, nhưng Giang Nhị Bình nàng vẫn chưa đi xa, Vệ Nam Y lại không muốn cho Giang Nhị Bình biết thân phận của nàng, Thẩm Tố trong lúc nhất thời liền không biết nói gì, nàng chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve đầu lông xù xù của con thỏ.
Giang Tự đột nhiên xoay người, nàng gọi lại Giang Nhị Bình: “Chờ một chút!”
“Ngươi còn có chuyện gì?” Giang Nhị Bình không quá kiên nhẫn nói.
Hai mắt Giang Tự đỏ hoe, giọng nói cũng mềm dịu hơn: "Ngươi đợi ta một chút."
Nàng không chờ Giang Nhị Bình gật đầu, vội vàng bước nhanh tới trước mặt Thẩm Tố, dung mạo xinh đẹp trong nháy mắt đã đến gần Thẩm Tố, Thẩm Tố thậm chí có thể nhìn thấy rõ trong tròng mắt nàng toát ra tia máu: "Thẩm cô nương, ngươi có dám gϊếŧ yêu hay không?"
Giang Tự đứng quá gần nàng, Thẩm Tố lặng lẽ lui bước.
Nàng lui một bước, Giang Tự liền bước tới gần thêm một bước, nàng lại hỏi một câu: "Ngươi có dám gϊếŧ yêu hay không?"
Trong lời nói của Giang Tự tràn đầy vội vàng, vấn đề này đối với nàng rất quan trọng.
Thẩm Tố không lên tiếng, Giang Tự đè nặng giọng nói: "Ngươi biết đấy, con chim tinh kia chạy rồi."
Nàng cũng vừa mới nhớ tới Thúy Đào.
Giang Tự đã gϊếŧ sạch đồng bọn của Thúy Đào, lại cố tình để cho Thúy Đào chạy thoát. Thúy Đào chỉ là một con chim tinh, Giang Tự không coi nó ra gì, càng không sợ Thúy Đào sẽ trả thù mình. Nhưng hiện tại nàng phải đi, Thúy Đào có thể đe dọa đến tính mạng của Vệ Nam Y.
Thẩm Tố có tu vi, nhưng nàng thoạt nhìn không giống như là người tàn nhẫn.
Nếu Thẩm Tố đối với Thúy Đào có lòng thiện, thì mọi chuyện đã có thể chấm dứt.
Tất nhiên không chỉ có Thúy Đào, trên con đường tu hành, một khi bước chân vào, thì khó tránh khỏi sẽ phải giao tiếp với những kẻ xảo quyệt, yêu nghiệt, âm hiểm. Giang Tự và Vệ Nam Y lang bạt kỳ hồ mười năm nay, nhìn thấy nhiều nhất chính là lòng người hiểm ác.
Nàng không quan tâm đến sinh tử của Thẩm Tố, nhưng sau này trong một khoảng thời gian dài, Vệ Nam Y chỉ có thể trông cậy vào Thẩm Tố bảo hộ.
Đối với kẻ thù, nếu lưu tình, thì sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Thẩm Tố một lúc lâu không trả lời được Giang Tự, trong lòng nàng là quyết đoán, nàng thậm chí cùng Vệ Nam Y nghiêm túc bàn bạc nếu gặp phải người muốn hại nàng, nàng nhất định sẽ ra tay trước, nhưng nàng cũng không biết bản thân có thể làm được đến đâu, rốt cuộc nàng chưa từng gϊếŧ người.
"Ta chưa từng trải qua, không có cách nào trả lời ngươi."
Giang Tự bỗng nhiên: “Ta hiểu rồi.”
Nàng hơi hơi chớp mắt, thì thấy sau lưng nàng xuất hiện một thanh trường kiếm bằng vàng. Thanh trường kiếm dừng lại trong tay Thẩm Tố, Thẩm Tố bỗng phát hiện tay mình không thể điều khiển, nàng vô thức nắm chặt thanh trường kiếm. Thẩm Tố hoảng sợ trong chốc lát: "Giang cô nương, ngươi đang làm gì vậy?"
Giang Nhị Bình cũng cau mày, kêu một tiếng: “Giang Tự.”
Giang Tự đỏ mắt, hướng Giang Nhị Bình hét lên: "Đừng ngăn cản ta, ta sẽ không làm hại nàng!"
Nàng quả nhiên không làm hại Thẩm Tố, bởi vì thanh trường kiếm bằng vàng cuối cùng đâm vào bụng Giang Tự.
"Xích!" Máu tươi bắn tung tóe, nhiễm đỏ mắt Thẩm Tố, cũng nhiễm đỏ bụng Giang Tự.